Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Vương Thiển

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1342196

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2196 lượt.

uôn tươi mới. Mặc Trì phát hiện bên cạnh tivi có đặt một chậu xương rồng nhỏ, dáng cây tròn trịa, mình phủ đầy gai sắc nhọn, trên đỉnh lơ thơ một bông hoa nhỏ màu trắng. Cái này không phải anh nhờ cô giúp việc mua, vậy thì chắc chắn đây là do Tư Tồn mua rồi. Mặc Trì nhìn chậu cây nhỏ này một cách thích thú, đột nhiên anh cảm thấy nó thật giống cô, vừa kiên cường, vừa nhỏ bé lại có một vẻ đẹp rung động lòng người. Mặc Trì bất giác mỉm cười và khẽ chạm vào bông hoa trắng bé nhỏ yêu kiều. Anh không cẩn thận nên bị gai đâm vào tay. Anh càng cười lớn. Nếu Tư Tồn biết anh ví cô với chậu xương rồng, chắc cô sẽ tức giận tới mức toàn thân nổi gai lên mất. Lúc nãy cô bướng bỉnh, lạnh lùng nói “không cần” nhưng anh không tin, cô thật sự không cần tất cả.
Sau khi ngồi một lúc, Mặc Trì mới nhớ ra mình vẫn còn công việc phải làm. Anh liền quay về căn phòng bé nhỏ của mình. Sau khi nằm nghiêng trên giường, ngay lập tức anh vùi đầu vào công việc. Anh thấy tâm trạng khá tốt, tuy hơi mệt mỏi nhưng hiệu suất làm việc cực kỳ cao. Sau khi làm xong mọi việc, anh nhìn đồng hồ, bây giờ mới chín giờ.
Mặc Trì quyết định cho phép mình nghỉ ngơi một lúc. Anh lôi cuốn tiểu thuyết tiếng Anh ra, lật bừa tới một trang và lại cắm cúi ngồi đọc. Anh rất thích những vấn đề thuộc về: Văn học, Lịch sử hay Triết học. Sau ngày đến Thẩm Quyến, vì công việc quá bận rộn nên anh không còn thời gian dành cho những sở thích này nữa. Anh mua về mấy cuốn tiểu thuyết tiếng Anh vừa dùng để tiêu khiển vừa để nâng cao trình độ tiếng Anh. Nhưng anh không ngờ người Trung Hoa dù có trình độ tiếng Anh cao đến đâu thì vẫn thấy việc đọc thật nhạt nhẽo. Mặc Trì vừa đọc sách vừa nghĩ tới Tư Tồn, nghĩ tới lúc cô nói “không cần” sao mà đáng ghét đến thế, nhưng khi nhớ lại bộ dạng giận dỗi của cô, anh lại mỉm cười, sau đó bất giác chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Không biết bao lâu sau, Mặc Trì bị một tiếng sét làm tỉnh giấc. Anh nhìn bốn bề xung quanh mới nhớ ra phòng mình không có cửa sổ. Anh vội vàng đứng dậy, chạy ra bên ngoài. Cơn gió điên cuồng đã làm bật tung cửa sổ văn phòng khiến những hạt mưa cứ thế bay vào. Đột nhiên, một vệt sét sượt qua, tiếp theo đó là tiếng sấm như rung chuyển đất trời. Trong lòng Mặc Trì trĩu nặng, anh nghĩ đêm mưa như thế này, Tư Tồn sẽ ra sao?
Anh biết cô sợ sấm sét, sợ cả bóng tối, huống hồ...
Mặc Trì cầm lấy chiếc ô, sau đó mở cửa phòng, xông ra ngoài trời. Gió quá lớn nên anh không đỡ nổi chiếc ô. Trong giây lát, anh đã ướt như chuột lột, quần dính chặt vào chân giả, gần như không thể bước đi được nữa. Mặc Trì đứng chờ một lúc trong cơn mưa tầm tã. Lúc này không có taxi mà chỉ có vài chuyến xe hàng đi qua. Anh vuốt sạch nước mưa trên mặt, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Anh nghĩ tới cảnh Tư Tồn ở nhà một mình mà lòng như có lửa đốt, cô" sức vừa chạy vừa lết tới căn hộ của cô. Việc vận động mạnh khiến tim anh gần như nhảy cả ra ngoài, quãng đường bình thường chì đi mười phút là tới, lúc này xa chẳng khác gì nơi chân trời góc bể. Nước mưa ngấm vào bên trong cơ thể Mặc Trì. Anh đã chạy tới mức người toát hết mồ hôi, khi bị nước lạnh ngấm vào cơ thể, anh không ngừng run rẩy- Nhưng lúc này trong đầu anh chỉ có một ý niệm duy nhất đó là hướng về phía trước, về nơi có Tư Tồn.
Cuối cùng, anh đã đứng ở phía dưới căn hộ của Tư Tồn. Anh nghiên chặt răng bước đi, không dám ngơi nghỉ lấy một giây. Đột nhiên, anh thấy một bóng đen chạy vụt qua, tiếp theo, bóng đen ướt nhèm đó sà vào lòng anh.
Lúc này anh mới nhận ra đó chính là Tư Tồn!
Tư Tồn không mang theo ô nên toàn thân ướt nhẹp, tóc sũng nước dính chặt vào khuôn mặt đang tái nhợt. Cô nắm chặt vai Mặc Trì, cả người run lên bần bật.
Cô nép mình vào lòng anh và thở hổn hển. Cô vẫn giữ cái tật trước kia, những lúc quá sợ hãi thường không nói được gì. Mặc Trì vỗ nhẹ lên lưng cô, mưa vẫn ào ào trút xuống, anh liền nói: “Không sao đâu, em đừng sợ. Chúng mình về nhà nghỉ ngơi được không em?”
“Trong phòng mất điện, mất cả nước nữa...”, Tư Tồn nói ngắt quãng. Cô vừa cùng Tiểu Điền đi ăn về, thấy trời vừa đổi sắc, cô liền vội vội vàng vàng chạy về cho kịp trước khi trời mưa. Ai dè, trong nhà tối om, cả điện lẫn nước đều mất. Bên ngoài sấm chớp giật đùng đùng như có ma quỷ. Cô sợ hãi nép người xuống gầm giường, gió lạnh thổi toang cửa sổ, tràn vào trong nhà. Cô lehông muốn ở trong đó thêm một phút nào nữa nên đã chạy chân đất ra ngoài. Cô chỉ biết chạy về phía công xưởng của Mặc Trì vì với cô, anh chính là vị thần bảo hộ, nơi nào có anh, nơi đó sẽ an toàn.
Mặc Trì ôm cô vào lòng và nói: “Đừng sợ, anh sẽ giúp em sửa đèn, sửa nước. Có anh ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Tư Tồn vẫn đang run lên bần bật nhưng đã trấn tĩnh lại rất nhiều. Mặc Trì bước đi khó khăn. Hai tay cô dìu anh, chiếc ô lúc này đã trở nên không cần thiết, anh liền đóng nó lại Căn hộ của Tư Tồn ở trên tầng bốn. Khi vừa vào đến cửa, Mặc Trì dựa ngay vào tường, không động đậy nổi. Trong phòng tối mịt, quả nhiên có cảm giác u ám đáng sợ. Đột nhiên một tia chớp lóe lên, T


Teya Salat