
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342433
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2433 lượt.
Mặc Trì cực kì tức giận: “Đến trẻ con em cũng sẽ không dạy nổi đâu”.
Mặc Trì kiên quyết nói rằng, cô phải viết cho kì được mới thôi. Thật ra, Tư Tồn “thông minh vốn sẵn tính trời”, chỉ cần bỏ ra một chút công sức sẽ tiến bộ trông thấy. Cô chăm chỉ chép từ Cổ thi thập cửu thủ đến Đường Tống bất đại gia, chữ viết càng ngày càng có chút thần sắc.
Trong lúc Tư Tồn tập viết chữ, Mặc Trì tận dụng chút thời gian về phòng ngủ trưa. Tư Tồn trong lòng tự nhủ, thư pháp chẳng thể luyện một ngày mà thành, trước mắt lại không phải chịu áp lực thi cử nên khi đã viết mệt, cô liền nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.
Cảnh tượng Tư Tồn tay cầm bút lông, gục đầu nằm ngủ, bím tóc nhỏ sổ tung, khuôn mặt ửng đỏ đập ngay vào mắt Mặc Trì khi anh vừa bước vào thư phòng. Tiếng lộc cộc phát ra từ xe lăn của Mặc Trì cũng không đủ sức làm cho Tư Tồn tỉnh giấc. Mặc Trì khẽ mỉm cười, nhìn Tư Tồn lúc này trông giống như một chú mèo lười, bất chợt trong đầu nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch, liền cầm bút chấm mực, vẽ thêm cho cô bộ râu với hai bên ria mép. Ngòi bút lông lành lạnh làm Tư Tồn khẽ chau đôi mày thanh tú, miệng khẽ mấp máy nhưng vẫn chưa có vẻ gì muốn tỉnh. Mặc Trì mở sách ra đọc nhưng mắt cứ bị hút về phía Tư Tồn đang ngon lành ngủ với bộ râu mèo phía xa, đôi môi cong lên thành một nụ cười hoàn mĩ.
Một lát sau, Tư Tồn tỉnh dậy, ho nhẹ một tiếng, dụi mắt rồi mơ hồ nhìn quanh, thấy Mặc Trì đang nhìn chằm chằm về phía mình, liền khẽ cười ngượng nghịu, cặp ria mèo cũng theo đó mà cong lên.
Nhìn bộ dạng đáng yêu ấy của Tư Tồn, Mặc Trì không nhìn được bật cười thành tiếng. Tưởng rằng vì chuyện mình ngủ quên mà bị cười nhạo, Tư Tồn vội vã cầm bút lông lên, càu nhàu nói: “Em mới ngủ được một lúc thôi, sẽ tiếp tục viết ngay đây”. Cô gái nhỏ lúc mới đến sợ sệt là vậy, bây giờ đã dám trừng mắt với anh. Về phía bản thân mình, Mặc Trì đối với cô cũng ngày càng thấy thoải mái, tự nhiên hơn.
Vẻ ngây ngô không hề hay biết về khuôn mặt bị vẽ khiến Tư Tồn trông càng đáng yêu hơn bội phần. Mặc Trì như được tiếp thêm động lực, muốn trêu cô thêm chút nữa, liền nói: “Hôm nay không viết nữa. Viết chữ không phải luyện một ngày mà đẹp ngay được. Sắp Tết rồi, nghe nói trên phố rất náo nhiệt, chúng ta ra ngoài chơi đi”.
“Được thôi”, Tư Tồn đáp không chút do dự. Sắp Tết rồi mà cô vẫn chưa được đi chơi đâu cả.
Cô đẩy Mặc Trì về phòng, giúp anh thay áo khoác, đi giày, phủ thêm lên chân anh một chiếc chăn dày nữa. Mặt trời tuy chưa lặn nhưng chỉ muộn chút nữa thôi gió lạnh sẽ lùa khắp phố phường, không thể không giữ ấm cho Mặc Trì. Tươm tất cho Mặc Trì xong, Tư Tồn chạy về phòng mình, khoác chiếc áo bông được anh mua cho, không kịp soi gương đã vội đẩy anh ra ngoài.
Hai người chẳng mấy chốc đã ra khỏi con phố nhỏ yên tĩnh, vòng qua một vài con phố lớn khác mới đến con phố nhộn nhịp nhất của thành phố: Phố Nam Sơn. Đường phố tràn ngập không khí của ngày Tết. Cửa hàng nào cũng treo đèn lồng đỏ và khẩu hiệu chào mừng năm mới. Phố chưa bước vào giờ tan ca chiều chưa mấy đông đúc, nhưng người nào người nấy một khi đã nhìn thấy khuôn mặt vẽ râu mèo của Tư Tồn đều không khỏi bụm miệng cười. Lần đầu tiên được nhìn thấy sự phồn hoa nhộn nhịp của thành phố, những con đường sạch sẽ, những ngôi nhà khang trang và những cửa hàng đá quý sang trọng, Tư Tồn không khỏi thấy choáng ngợp, hết nhìn trái lại nhìn phải. Trong khi đó, Mặc Trì nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi phản ứng của mọi người, trong lòng cực kì đắc ý.
Hai người vì háo hức đi vội nên đều không ai mang theo tiền. Mặc Trì thấy thế liền dịu dàng bảo Tư Tồn thích gì cứ ghi ra, lần sau sẽ quay lại mua, nhưng cô chỉ lắc đầu nguây nguẩy, nói mình chẳng thiếu thứ gì cả.
Mặc Trì khẽ cười: “Đâu cứ phải chờ thiếu mới mua, nếu thích thì lúc nào em cũng có thể mua được mà”. Nhìn vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của Tư Tồn, Mặc Trì càng muốn trọc thêm: “Thôi, người quê mùa như em không hiểu được đâu”.
Quả là anh rất thích thú mỗi lần thấy Tư Tồn ngẩng mặt lên rồi trợn mắt nhìn mình, nhất là khi trên khuôn mặt ấy còn có cả cặp râu mèo ngộ nghĩnh. Cuối cùng, anh không nhịn nổi mà cười to thành tiếng thật sảng khoái.
“Anh cười gì chứ? Người nhà quê buồn cười lắm phải không?”, Tư Tồn hỏi với vẻ không vui.
Mặc Trì ngưng cười, mặt thoáng đỏ bừng lên. Tư Tồn thấy Mặc Trì lúc cười trông rất đẹp, vẻ nghiêm túc lạnh lùng dường như biến mất, chỉ còn thấy một con người trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Bỗng một chiếc xe gắn cờ dừng lại bên cạnh họ. Mặc Trì thoáng nhìn đã nhận ra là xe của bố mẹ đang trên đường về nhà, trong lòng có chút lo lắng khi chuyện ám muội của mình sắp bại lộ. Mới nghĩ tới đó, Trần Ái Hoa đã từ trong xe bước ra, đi đến bên khẽ hỏi: “Hai con ở đây làm gì vậy?”
Tư Tồn nhìn Mặc Trì đang cười gượng gạo ở phía sau, rồi quay lại trả lời, vẻ lo lắng: “Chúng con ra ngoài đi lòng vòng một chút. Bọn con sẽ về ngay đây”.
Trần Ái Hoa chỉ vào khuôn mặt bị vẽ của Tư Tồn mà nói: “Xem con kìa, đang làm gì vậy?”
Không nhịn được, Mặc Trì bật cười lớn tiếng. Tư Tồn lúc này mới chột dạ, bèn chạy ngay ra