
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342189
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2189 lượt.
hữ.
Viết chữ mãi cũng mệt, Mặc Trì thường bày ra mấy trò chơi mới mẻ để hai người cùng chơi. Biết Tư Tồn thích văn học, thuộc khá nhiều thơ ca, Mặc Trì đắc ý cười hỏi: “Vậy, đọc ngược thì sao nào?”.
“Đọc ngược?”, Tư Tồn tròn mắt ngạc nhiên: “Đọc ngược lại làm gì?”
“Cổ nhân nói rồi, thế nào gọi là thuộc nằm lòng”, Mặc Trì vui vẻ đáp.
“Anh có thể đọc ngược được sao?”, Tư Tồn không tin liền hỏi lại.
“Không thể”, Mặc Trì thật thà đáp: “Nhưng hãy thử cùng thi một phen xem ai đọc nhanh hơn”.
“Thi thì thi”. Thấy Mặc Trì trêu chọc, tính bướng bỉnh nổi lên, Tư Tồn mau mắn đưa ra quyết định.
Mặc Trì tìm cuốn Đường thi tam bách thủ ấn vào tay Tư Tồn: “Thi bài nào, em chọn đi”.
Tư Tồn lật giở cuốn sách, thấy bài thơ Tương Tiến Tửu của Lý Bạch đập vào mắt, không chần chừ chọn ngay.
Mặc Trì khẽ cười đáp: “Là bài em thuộc sao? Được! Nhưng phải đọc ngược nhé! Xem trong mười phút ai sẽ học thuộc trước”.
“Anh không có sách thì học thế nào?”
“Anh đọc xuôi được thì sẽ đọc ngược được”.
Tư Tồn hậm hực nhìn anh, vậy thì có gì tài giỏi chứ, em không tin anh không có sách lại có thể học thuộc được trước em.
Mười phút trôi qua, Mặc Trì hô hết giờ, Tư Tồn đang mải miết trong đống chữ vội ngẩng đầu lên. Mặc Trì thấy vậy hỏi: “Ai đọc trước đây?”
“Anh đọc trước đi!”
“Anh đọc trước cũng được. Em đọc sách tiếp đi, cho em thêm thời gian học thuộc đấy”.
Tư Tồn cầm quyển sách lên trước mắt, nói: “Anh bắt đầu đi!”
Mặc Trì quả nhiên thông minh hơn người. Anh nhắm mắt, chậm rãi đọc từng câu thơ đang hiện lên trong đầu. Đọc chậm và chắc chính là bí quyết của anh, chỉ cần không ngập ngừng thì chữ nghĩa nhất định sẽ trôi chảy tuôn ra.
Tư Tồn tròn mắt, hồ như không thể nào tin được việc Mặc Trì không liếc mắt vào sách lấy một cái, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ mà có thể đọc một mạch từ dưới lên từng câu từng câu trong thiên cổ tuyệt ca của Lý Bạch.
Trong nháy mắt, Mặc Trì đã đọc đến: “Hồi phục bất hải đáo lưu bôn. Lai thượng thiên thủy chi hà hoàng kiến bất quân”. Tuy đọc chậm nhưng vô cùng lưu loát, trôi chảy, không thừa, không thiếu, không sai lấy một chữ. Tư Tồn thực sự cảm thấy choáng váng.
“Thế nào?”, Mặc Trì đắc ý giằng lấy cuốn sách trên tay Tư Tồn: “Đừng học nữa, đến lượt em rồi đấy”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Tồn liền vênh lên: “Em đọc đây, anh nghe nhé”.
Nói rồi cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu cất giọng: “Sầu cổ vạn tiêu đồng nhĩ dữ. Tửu mĩ hoán xuất tương nhi hô”. Cô đọc vang: “Cừu kim thiên, mã hoa ngủ, chước quân đối thủ cô tu kính. Tiền thiểu ngôn vi hà nhân chủ. Hước hoan tứ thiên thập tửu đẩu. Lạc Bình yến thời tích Vương Trần”.
Lần này đến lượt Mặc Trì ngẩn ngơ không nói nên lời. Tư Tồn đọc nhanh, chất giọng lanh lảnh, uyển chuyển như những hạt ngọc rơi trên mâm vàng. “Danh kỉ lưu giả ẩm hữu duy. Mịch tịch giai hiền thánh lai cổ. Tỉnh nguyện bất túy trường nguyện đãn. Quý túc bất ngọc soạn cổ chung. Thính nhĩ khuynh ngã vị quân thỉnh. Khúc nhất ca quân dữ, sinh khâu đan, tử phu sầm”.
Mặc Trì buông lơi cuốn sách, ánh mắt bị hút mãi về phía đôi môi nhỏ xinh đang không ngừng mấp máy. Đây mới thật sự là thuộc lòng, thuộc như nước chảy, không vấp bất cứ chỗ nào. Đợi anh bình tĩnh lại, Tư Tồn mới lấy hơi đọc tiếp. “Tuyết thành mộ ti thanh như triêu. Phất bạch bi kính minh đường cao. Kiến bất hựu, hồi phục bất hải đáo lưu bôn. Lai thượng thiên thủy chi Hà Hoàng, kiến bất quân”.
Mặc Trì ngây người ra, đây có đúng là cô gái vì không làm được toán mà khóc nhè hay không? “Sao em có thể đọc được như vậy?” Một lát sau, anh mới cất lời hỏi cô.
“Vậy tại sao anh lại đọc được?” Tư Tồn hỏi lại, khẽ lúc lắc bím tóc trên đầu.
Bí quyết của anh là đọc chậm và chắc. Anh không hiểu tại sao Tư Tồn có được lối tư duy không hề vướng chút trỡ ngại nào, vừa đọc nhanh lại lưu loát đến thế. “Lẽ nào trước đây em đã từng đọc thuộc từ dưới lên rồi sao?”
“Em không tẻ nhạt như vậy đâu”, Tư Tồn nói: “Nhưng mà thôi, em sẽ cho anh biết bí mật của em!”
Tư Tồn ghé tai Mặc Trì, làm bộ thần bí nói: “Bài thơ này thật ra em chưa từng học, đọc xuôi hay đọc ngược cũng vậy thôi”.
Thì ra là vậy!
Mặc Trì có chút dở khóc dở cười. Chưa từng học qua, đương nhiên không bị lối tư duy của tác giả làm cho rối cả lên. Tư Tồn lúc này vẫn giữ nguyên tư thế ghé sát bên anh, nở nụ cười ranh mãnh, hơi thở nhẹ nhàng ngọt ngào phả vào bên tai khiến trái tim Mặc Trì trong giây phút đập loạn nhịp. Trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác rạo rực khó tả, đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng, toàn thân bất động như thể bị đóng băng.
Thế rồi một dòng chảy mềm mại, tinh tế, ấm áp và ngọt ngào róc rách len lỏi trong từng tế bào cơ thể anh. Anh để mặc mình mải miết đắm chìm trong dòng chảy êm ái ấy. Chỉ đến khi một tiếng kêu khe khẽ đập vào tai, cùng cảm giác trên đôi tay về một cơ thể nhỏ nhắn đang căng ra, Mặc Trì mới mở mắt bừng tỉnh khỏi cơn mụ mị và phát hiện ra anh đã ôm Tư Tồn vào lòng từ lúc nào, môi anh đang khẽ chạm vào môi cô.
Mặc Trì như bị sét đánh, vội vàng buông tay ra. Nom bộ dạng Tư Tồn