
Tác giả: Tâm Thường
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341693
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1693 lượt.
. . Anh chậm một chút. . . . . ."
Nửa giờ sau, hai người trong thang máy không kềm chế được trao nhau nụ hôn nóng bỏng. Vừa bước vào cửa, Tiết Thần liền đè Dư Kim Kim vào cửa, “xoẹt” một tiếng xé rách áo sơ mi của cô, bàn tay phủ lên.
"Nhớ anh không?"
"Nhớ!"
Dư Kim Kim nghiêng đầu hôn mặt anh, hai tay kéo thắt lưng anh, khiến Tiết Thần một hồi cười nhẹ: "Đừng nóng vội, anh không chạy được đâu."
Dư Kim Kim bị anh cười vừa thẹn vừa cáu, hung hăng há mồm cắn cổ anh. Tiết Thần bị đau, càng thêm kích thích, chỉ một động tác đã kéo quần dài và quần lót cô xuống, nhấc một chân cô lên chen vào, chuyển động vừa sâu vừa mạnh.
"Anh. . . . . . Anh nhanh lên một chút. . . . . ." Dư Kim Kim ở trong ngực anh bứt rứt vặn vẹo, nỗ lực phối hợp theo tiết tấu của anh, nhưng cảm thấy thế nào cũng không đủ.
Tiết Thần nắm cằm nhỏ của cô, ác ý chậm tốc độ lại: "Mới vừa rồi em muốn anh chậm lại đó thôi."
Dư Kim Kim nhíu hàng lông mày nhỏ nhắn lại, van nài từng tiếng kêu tên anh, đôi mắt ánh nước vừa dịu dàng vừa giận rất quyến rũ, Tiết Thần không nhịn được, cúi đầu hôn lên. . . . . .
Cố Hoài Nam liếm kem ốc quế đi ra khỏi thang máy, trong ngực ôm một túi đồ ăn vặt, tới cửa thì mới phát hiện quên mang theo chìa khóa. Xem đồng hồ thì có thể Dư Kim Kim đã về nhà. Cô dựa vào cửa kiên nhẫn chờ, chợt cảm thấy cánh cửa đang rung.
Cô ngẩn ra, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cửa, dựng lỗ tai lên nghe, lập tức hiểu có chuyện gì đang xảy ra: Nguy rồi! Tiết Thần đã về!!!
Cố Hoài Nam nào dám để Tiết Thần nhìn thấy mình chứ, cô nhanh chân bỏ chạy …
***
Diệp Tích Thượng đối chiếu với địa chỉ Giang Thiệu cho, tìm được khu chung cư Kim Nguyên, rất nhanh tìm được khu 16A. Nhưng điều anh không ngờ là xa xa lại thấy xe Tiết Thần đang đậu ở chỗ đó. Anh nhấn ga, xoay tay lái đi tới.
Cố Hoài Nam vừa từ trên lầu chạy xuống, một chiếc xe đột ngột dừng lại trước mặt cô, bánh xe ma sát với mặt đất vang lên tiếng rít chói tai.
Trong nháy mắt đó, cô trực tiếp chạm vào tầm mắt của người đang ngồi trong xe. Trong đầu Cố Hoài Nam vang lên mấy tiếng “on gong”, hai chân mềm nhũn thuận thế ngã nhào xuống đất, túi thức ăn ôm trong lòng văng ra, rơi tung tóe trên mặt đất.
Nguy rồi. . . . . . Lúc này đúng là nguy rồi! Nhìn cái xe kia, Cố Hoài Nam cũng biết đại nạn của mình đã đến. Cô nên nói gì đây, Tiết Thần chính là người mang điềm báo tai họa đến cho cô, mà người đàn ông ngồi trong chiếc xe này chính là tai họa của cô!
Cô không kịp xoa mông, quỳ dậy bò về một hướng khác.
“Rầm!”
Tiếng cửa xe đóng rầm lại, sau đó là tiếng bước chân bình thản của người đàn ông từ phía sau cô truyền tới, nhịp tim cô gõ mạnh như tiếng trống.
Một người phụ nữ mặc váy ngắn quỳ trên mặt đất bò từ đầu xe về phía đuôi xe, khiến những ông lão đang ngồi vây quanh bàn đá dưới chung cư đánh bài vẫn cầm quân bài trong tay nhưng ánh mắt đã trợn trắng lên rồi.
Ánh mắt Diệp Tích Thượng nhìn qua một lượt, mọi người lúng túng ho nhẹ một tiếng, không cam chịu quay đầu lại đầu tiếp tục đánh bài, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ tiếp tục liếc về bên này.
Cố Hoài Nam căn bản không ý thức được cảnh đẹp dưới váy mình đã bị nhiều người thưởng thức như vậy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: phải trốn!
Diệp Tích Thượng nhìn chiếc quần lót nhỏ sợi tơ màu trắng và cặp đùi trắng nõn mịn màng của Cố Hoài Nam không biết nên tức hay nên cười, cởi áo khoác ném về phía cô, áo khoác vừa vặn rơi trên eo cô, chính xác che lại cái mông nhỏ của cô, rõ ràng thấy thân thể cô cứng đờ.
Anh đi tới trước mặt cô, quỳ gối ngồi xổm xuống. Cố Hoài Nam nhìn đôi giày của anh, cố gắng không dám thở mạnh.
Diệp Tích Thượng vươn tay, chậm rãi nâng cằm cô lên, đối diện với một đôi mắt xinh đẹp nhưng hiện đầy vẻ hoảng sợ, lạnh lùng nhếch làn môi mỏng: "Trốn cái gì? Anh không có ý giết chết em."
Hai vai Cố Hoài Nam co rụt lại, cắn môi nhìn chằm chằm vào tròng mắt xanh, sâu không thấy đáy của anh: "Anh. . . . . . Câu tiếp theo có phải anh muốn nói. . . . . sẽ khiến tôi sống không bằng chết không?"
Diệp Tích Thượng bỗng dưng nhếch môi, chỉ cười không nói, đỡ cô đứng lên: "Bây giờ không phải nên cùng anh về nhà sao?"
Rõ ràng là anh cười rất nhẹ, nhưng Cố Hoài Nam lại cảm thấy tay chân mìnhlạnh lẽo: "Đồ đạc của tôi vẫn còn ở nhà Kim Kim, tôi … tôi đi lấy trước đã."
Diệp Tích Thượng cũng không nhìn cô, chỉ một động tác đã nắm hai cổ tay nhỏ của cô, mạnh mẽ nhét cả người cô vào ghế phụ, sau đó anh ngồi vào ghế lái, tay vừa muốn cầm chìa khóa xe, lại chợt nghiêng người qua phía cô.
Cố Hoài Nam sợ đến nỗi cơ thể dán chặt vào thành ghế, quát to một tiếng đề phòng: "Diệp Tích Thượng!"
Diệp Tích Thượng nhìn cô, không thèm nói một lời, tay vươn ra từ từ như một màn quay chậm, xẹt qua vành tai cô, kéo dây nịt an toàn, cài nút.
Gương mặt Cố Hoài Nam bỗng nhiên đỏ lên, thì ra không phải hắn muốn làm gì với cô, chỉ là . . . . . .
Nhưng hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định, cô phát hiện sau khi Diệp Tích Thượng cài dây an toàn cho cô xong thì không hề ngồi thẳng lại, ngư