
Tác giả: Tâm Thường
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341691
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1691 lượt.
bọn họ cái gì vậy?"
Lông mày Trần Nam Thừa nhếch lên. "Giành lời kịch của tôi, chính là lời tôi muốn nói, ít nhất người của cậu cũng không gãy xương?"
Diệp Tích Thượng giả bộ kinh hãi một chút, mặt áy náy. "Vậy thì thật xin lỗi, đội trưởng Trần yên tâm, tôi trở về sẽ tự mình dọn dẹp mấy tên khốn kiếp kia, như vậy đi, kết thúc diễn tập tôi mời anh ăn cơm để tạ tội."
"Hay là để tôi mời, công thần sư đoàn 49."
Mặt Diệp Tích Thượng thương tiếc: "Đáng tiếc vẫn là thủ hạ cậu bại dưới tay tôi."
Trần Nam Thừa nóng nảy tự giễu: "Đại đội của tôi chơi với cậu, cậu còn chưa thỏa mãn sao?" Liếc nhìn súng trên tay hắn: "Để tôi động thủ sao?"
Diệp Tích Thượng cũng không phản kháng, trực tiếp giao khẩu súng qua, Trần Nam Thừa đưa tay đón, lúc chạm vào thân súng, chợt thấy đối diện có một sức mạnh bức người, theo bản năng nghiêng người né tránh và phản kích lại.
Diệp Tích Thượng chờ động tác này của hắn, giữa chừng thu tay lại, thấp người đỡ lấy những quyền kế tiếp, tốc độ cực nhanh, khiến Trần Nam Thừa vừa ý thức được hắn làm động tác giả, bụng đã bị một quả đấm rắn chắc đánh trúng. Một quyền này ra tay vô cùng ác độc, tàn nhẫn khiến Trần Nam Thừa hoảng hốt, anh cắn răng nhịn xuống, cũng không khỏi lùi lại hai bước nhỏ.
Hai người đi theo phía sau Trần Nam Thừa nhanh chóng xông tới, họng súng hướng về phía Diệp Tích Thượng: "Đừng nhúc nhích! Cử động nữa là nổ súng!"
Diệp Tích Thượng thu hồi tấn công, phối hợp giơ tay lên. Trần Nam Thừa trì hoãn động tác này, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng anh mới nắm chặt quả đấm, Diệp Tích Thượng liền rảnh rỗi mở miệng: " Đại đội trưởng Trần không biết công ước Geneva sao? Không thể hành hạ tù binh."
Động tác Trần Nam Thừa hơi chậm lại, còn không đợi anh mở miệng, Viên Bân đã hấp tấp chạy tới.: "Đại đội trưởng, sư đoàn 49 ba giờ trước nhảy dù ở quốc lộ số 9 khoảng chừng một đoàn binh lực, sư đoàn trưởng Chương liên lạc với chúng ta không được, vì chúng ta bị Diệp Tích Thượng kéo dài thời gian, chiến xa đoàn cấp tốc canh phòng thành sông ở đoạn đường số 3, nhưng mà sau đó cắt đứt liên lạc thành sông với sân bay! Chúng ta có nên lập tức chạy tới thành sông?"
Liên lạc cắt đứt sợ rằng đã thất thủ, bây giờ chạy tới cũng không kịp, mục đích Diệp Tích Thượng chính là dùng ít người ngăn cản anh, hy sinh nhỏ đổi lấy thắng lợi sư đoàn 49, mà hắn lại lấy nhiều thắng ít người của Diệp Tích Thượng mà thôi, mấu chốt thắng bại là thành sông, sân bay. Về phần sư trưởng Chương không liên lạc được với bọn họ, có lẽ là bọn họ thậm đã chí quên mất Diệp Tích Thượng là cao thủ trong lĩnh vực đồ điện tử. . . . . . Nhất thời tầm mắt Trần Nam Thừa như dao găm sắc bén, níu lấy cổ áo Diệp Tích Thượng, hung tợn trừng mắt với anh.
Diệp Tích Thượng nghiêng nghiêng đầu: "Tốc độ Tiết Thần thật nhanh, nằm ngoài dự liệu của tôi rồi, các cậu không chạy nhanh tới thành sông đi?"
"Tôi còn xem thường cậu, làm sao cậu biết tôi nhất định sẽ nghe theo?"
Diệp Tích Thượng cười một tiếng, thản nhiên đứng sóng đôi với hai mắt tức giận của hắn, chậm rãi mở miệng: "Cậu biết được tôi cẩn thận, nhưng tôi hiểu rõ hơn, cậu trời sinh tính đã đa nghi."
Đầu tiên Trần Nam Thừa hơi sửng sốt, sau đó giận quá hóa cười, buông lỏng tay ra, ngón tay cái cũng giơ lên.
Sư đoàn 57 nhảy dù trở về cuối cùng cũng thua sư đoàn 49. Nhưng Sư đoàn 49 hạ xuống sân bay, sư trưởng Hạ cảm thấy trên mặt người đứng đầu rất tối, người hắn cho rằng tự hào nhất - đội trưởng lại trở thành tù binh của đối phương, đối với chuyện lần này Diệp Tích Thượng cũng không quan tâm: "Không có gì, đột nhiên muốn vui đùa một chút với Trần Nam Thừa cho thân thiết hơn thôi."
Lời này tự nhiên khiến Hạ Vanh không hiểu rõ, Diệp Tích Thượng cũng không giải thích quá nhiều. Từ rừng rậm nguyên thủy trở về thành thị, từ từ tắm rửa, thỏa mãn ăn no, ngủ một giấc, lúc nhận được điện thoại Giang Thiệu người vẫn còn ở trên giường.
Nghe lời nói Giang Thiệu, mắt chậm rãi mở ra, cơn buồn ngủ biến mất. người Giang Thiệu đã đồn cảnh sát, chuẩn bị tan việc về nhà. Giờ phút này, một tay cầm điện thoại, một tay bưng cà phê nhấp một ngụm: "Cô ấy đúng là người phụ nữ duy nhất trước Anna ở với Trần Nam Thừa, . . . . . .Cậu có phải là người đàn ông duy nhất của Cố Hoài Nam sau Trần Nam Thừa thì tôi cũng không biết, chỉ là một người phụ nữ phiêu bạt ở bên ngoài năm năm, cũng không phải là không có khả năng chứ?"
Diệp Tích Thượng cũng có thể tưởng tượng giờ phút này vẻ mặt Giang Thiệu rất muốn bị đánh đòn, muốn mắng cũng lười mở miệng, trực tiếp cúp điện thoại. Rất nhanh, tin nhắn Giang Thiệu đến, phía dưới là một địa chỉ …
Tối Nay Cô Chết Chắc
Diệp Tích Thượng nhìn chằm chằm địa chỉ này một lát, vứt điện thoại di động đứng dậy đi vào phòng tắm. Mới tắm một nửa lại nghe thấy tiếng điện thoại di động bên ngoài vang lên, hắn lấy khăn tắm vây quanh mình rồi ra ngoài nghe điện thoại, một giọng nói trầm thấp nhưng ôn hòa của một người đàn ông từ trong ống nghe truyền tới.
"Mở cửa."