Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Ngày cập nhật: 03:28 22/12/2015

Lượt xem: 134383

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/383 lượt.

nh định ở đây thật, đúng là nhàn nhã!!!”
Nghiêm Diệu không hề giận, thâm chí còn cười với tôi “Tất nhiên rồi, hy vọng em cũng thích, đúng rồi, ở nơi đây nhớ lại những chuyện đã xảy ra, chắc là rất vui vẻ!!”
Tôi vẫn nở nụ cười, đúng vậy, rất vui vẻ, rất vui vẻ.
Ngay cả bộ dáng mệt mỏi vài hôm trước cũng đã biến mất, điều này cho tôi thấy rõ ràng, việc chạy trốn của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến gian hệ “Đồng cam cộng khổ” năm năm của bọn họ.
Thấy tôi chỉ đứng một bên cười lạnh chẳng nói lời nào, Nghiêm Diệu chủ động đứng dậy bật máy nghe nhạc “Em sẽ rất ngạc nhiên nếu biết lý do vì sao tôi lại có thể an nhàn như bây giờ!”
Tôi trầm mặc nhắm mắt, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc đây có phải là một cái bẫy anh giăng ra, hay là một số việc trong lúc tôi biến mất đã thay đổi, câu nói hàm ý kia của anh khiến tôi không khỏi cảm thấy hoang mang, tâm trạng lập tức trở nên tồi tệ theo.
Trước mặt, Nghiêm Diệu dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh nở cười thâm trầm khó hiểu “Năm năm này, em rốt cuộc cũng trở nên thông minh hơn không ít. Lộ Tịch Ngôn, em dường như chắc chắn rằng tôi sẽ vì chuyện này mà lật mặt với Sơn Khẩu Lý Mĩ?”
“Tôi vốn không chắc chắn, nhưng không phải anh đã làm như vậy thật sao?” Ít nhất lúc này tôi cũng không thể thua Nghiêm Diệu.
“Không sai, tôi còn muốn cảm ơn em nữa kìa, hai người phụ nữ bọn họ làm việc quá sự cho phép của tôi, từ lâu tôi đã tìm cớ đẩy đi, nếu không nhờ có em, tôi sẽ không tìm được lý do quyết tuyệt với bọn họ!”
Cái gì?
Rôi bất khả tư nghị nhìn Nghiêm Diệu, bạc môi lạnh nhấc lên, tặng cho tôi một ánh mắt lạnh đến thấu xương “Em thông minh nhất chính là luôn biết lợi dụng vị trí của em trong lòng tôi để bán đứng tôi, điều khiển tôi, Lộ Tịch Ngôn, tôi có nên yêu thương một người luôn khiến tôi đau lòng như vậy không? Nói cho em biết, sẽ không đâu, từ hôm nay trở đi, em không còn xứng đáng để nhận được sự tha thứ nào nữa, em chỉ có một con đường duy nhất.” Nói xong, anh đứng lên, rất nhanh nắm lấy cổ tay tôi, miệng gằn lên từng tiếng “Cùng tôi đi vào địa ngục!!!”
Nực cười.
Địa ngục?



Báo ứng


Địa ngục ư, lúc này không phải tôi ở đó rồi sao?
Tôi từ từ ngước mắt nhìn Nghiêm Diệu, trên mặt không có một chút biểu cảm nào “Nghiêm Diệu, anh luôn miệng nói yêu tôi, đó là tình yêu của anh ư? Phải không? Quả nhiên Sơn Khẩu Lý Mĩ nói không sai, trong chúng ta người đáng thương nhất chính là anh, luôn tự cho mình là đúng!!!!!!!”
Bàn tay đang nắm cổ tay tôi của Nghiêm Diệu tăng thêm lực, không ngừng siết chặt.
“Lộ Tịch Ngôn, miệng lưỡi của em quả không tệ, đúng rồi, tôi quên nói cho em một tin tốt lành, Tả Lăng của em đã ly hôn!”
Cái gì, nụ cười trên mặt tôi trở nên cứng đờ “Nghiêm Diệu, anh đã làm gì?”
Tôi vừa nghe xong, nghiến răng nói “Nghiêm Diệu, có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra, không phải anh muốn tôi biết mà đau khổ sao?”
Sắc mặt Nghiêm Diệu trầm xuống.
Hơi nheo mắt nhìn tôi nói “Được, Lộ Tịch Ngôn, tôi nói cho em biết… Là tin tốt, Tả Lăng của em vừa lập được công lớn!” Nghiêm Diệu không hề tức giận chút nào, thậm chí lúc nói những lời này anh còn để lộ vẻ thích thú khi người khác gặp hoạ “Anh ta cứ như chó theo đuôi ai đó, lại bị người ta khiến cho “Lật thuyền trong mương”, lúc chạy trốn còn bị xe tải đâm. Nhưng anh ta lập công lớn nên vẫn được thăng chức coi như an ủi, còn được tặng huân chương, à, đúng rồi, anh trai của em cũng từng như vậy đúng không?”
Câu nói cuối cùng, Nghiêm Diệu như nghiến từng chữ một mà nói ra, khuôn mặt như tạc của anh đang cười, ánh mắt lại như phóng một dao đầy thù hận về phía tôi.
Tôi vô lực nhắm mắt rồi chậm rãi mở ra, nắm chặt tay nhẫn nhịn, tôi biết, giờ phút này sắc mắt tôi chắc chắn rất khó coi, bởi vì tôi hiểu rõ rằng, điều khiến tôi lo sợ còn ở phía sau, chính là màn kịch hay mà Nghiêm Diệu nói, bởi vậy, tôi tối sầm mặt, tâm trạng của Nghiêm Diệu lại càng tốt lên.
Bố thí một cái liếc cho tôi, anh nói.
“Tin tốt lành này chính là người mà Tả Lăng theo dõi là bố của Sơn Khẩu Lý Mĩ!”
Cả người tôi run lên, rõ ràng là âm mưu, đây chính là âm mưu do Nghiêm Diệu sắp đặt sẵn, Nghiêm Diệu chính là dùng một hòn đá ném trúng hai con chim! Một mũi tên trúng hai đích!!!!
Trách không được anh ta có thể ở đây an nhàn như vậy, trách không được anh muốn nói “Cảm ơn” tôi, thì ra anh đã sắp đặt sẵn tất cả mỏi chuyện, chỉ cần ngồi một chỗ chờ chúng tôi trúng bẫy của anh!
Ha ha, buồn cười quá, tất cả mọi người đều là quân cờ trong tay mà Nghiêm Diệu nắm chắc. Mỗi đường đi nước bước của chúng tôi đều nằm trong kế hoạch của anh.
Thật ngu xuẩn, chúng tôi tự cho mình là đúng, còn tính cách gài bẫy anh, chúng tôi dựa vào đâu đòi thắng anh chứ.
Quan trọng hơn, cuối cùng anh cũng nói cho tôi biết trò hay mà anh vẫn nói.
“Em có biết Tả Lăng đã bị đàn em của ông ta trả thù thế nào không?”
Tôi không muốn nghe nữa, bởi vì quá khiếp sợ mà cơ thể tôi không ngừng run lên, đôi chân tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, thậm chí tôi c