Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Ngày cập nhật: 03:28 22/12/2015

Lượt xem: 134379

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/379 lượt.

òn cảm thấy, những điều anh sắp nói nhất định sẽ làm tôi phát điên.
Quả nhiên như vậy, Nghiêm Diệu khẽ nhếch khoé môi tuyệt đẹp lên, hỏi tôi một câu “Em có biết cái gì gọi là “Thù cha con trả” không? Đứa cháu đáng yêu của em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Năm tuổi đúng không? Thật đáng tiếc!”
Âm thanh phát ra từ miệng anh như sét đáng ngang tai, cổ họng tôi như bị người khác bóp nghẹt, không ngừng run rẩy từng đợt, tất cả mọi áp lức lẫn đau khổ mà tôi phải chịu trong thời gian qua bùng phát ra thành một tràng cười điên loạn.
“Ha ha ha… Ha ha ha!!” Dùng sức cười, tôi cố dùng hết sức mà cười.
Không ai hiểu được tại sao tôi lại điên loạn như vậy, lúc đầu Nghiêm Diệu vẫn lạnh lùng nhìn tôi, khuôn mặt anh lại dần dần đổi sắc, nụ cười trên khoé miệng anh dần biến mất. Tôi vẫn cứ cười, Nghiêm Diệu không nhịn được nữa, đi đến chỗ tôi, dùng hai tay nắm chặt đầu vai tôi “Chết tiệt, em cười cái quái gì vậy!”
“Ha ha ha ha…. Ha ha ha ha…”
Giây tiếp theo, tôi dùng hết sức đẩy anh ra, gần như phát điên mà hét lên “Báo ứng!!!”
Anh ngẩn người, đứng ở bên cạnh nhìn tôi. Bàn tay thu lại bên người, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
“Báo ứng, thì ra là báo ứng, Nghiêm Diệu, đó chính là con của anh!”
“Tả Tự là con của anh….!”
“Tả Tự là con anh!!!!!!”
“A!!!!!!!” Tôi gào lên, điên cuồng gào lên, cả giọng nói đều toát lên vẻ bi thương, cảm giác như trời đất tràn ngập màu đỏ.
“Báo ứng, đây chính là báo ứng!!!!!!”
Chiếc xe hơi màu đen uốn lượn leo đường núi đi lên cùng với một tiếng nổ vang trời.
Tôi ngồi như ngây dại giữa phòng khách, mí mắt nặng nề nhìn qua cửa kính về phía vách đá gần mặt biển. Mặt không còn chút huyết sắc.
Phía trước có tiếng người nói ồn ào.
Cuối cùng chiếc xe hơi kia dừng ở lưng chừng dốc núi trước biệt thự Nghiêm gia.
Tôi đưa mắt nhìn ra, có thể thấy rõ ràng thân hình nhỏ bé.
“Tiểu Tự! Tiểu Tự!!” Tôi run lên, phát điên chạy về phía trước. Lại bị vài người đàn ông mặc áo đen ngăn lại, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Sơn Khẩu Lý Mĩ, vẻ mặt cô ta nhìn tôi vô cùng hung hãn. Gương mặt xinh đẹp kia giờ phút này trông lại vô cùng dữ tợn.



Thay đổi


Có người kéo tôi về phía sau, là Nghiêm Diệu, anh kéo tôi về phía sau lưng anh, cơ thể cao lớn đứng lên trước che hoàn toàn tầm mắt của tôi.
“Anh đồng ý giao bảo bối của anh ra trao đổi?” Giọng nói thanh lạnh từ phía chiếc xe hơi truyền đến, âm điệu đầy vẻ đùa cợt.
“Cả hai tôi đều phải giữ lại!”
“Nghiêm Diệu, anh không nên ép người quá đáng như vậy, hôm nay cùng lắm thì cả hai chúng ta cùng chết. Bây giờ một mình anh đứng đó quát tháo ai hả? Cô ta chỉ nói với anh một hai câu ngon ngọt, lại khiến cho anh vui vẻ như chó vẩy đuôi mừng chủ?!!!! Ha ha ha, tôi vốn không biết anh là người si tình như vậy!!!!” Sơn Khẩu Lý Mĩ nói một tràng, từng câu từng chữ đều là như tát vào mặt tôi và Nghiêm Diệu, tôi có thể cảm nhận được cơ thể Nghiêm Diệu đứng chắn trước tôi lúc này đã cứng đờ, cả người anh dường như đang cố kiềm chế cơn tức giận.
“Dì ơi… Dì ơi!” Phía sau cô ta bỗng có giọng nói phát ra, mang theo nghẹn ngào như đang khóc, tôi không nhịn được nữa, liều mạng lao về phía trước, Nghiêm Diệu đưa tay giữ lấy tôi, tôi ngẩng mặt lên vừa lúc nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng. Người đàn ông vẻ mắt hung hãn như ác quỷ đứng phía trước Sơn Khẩu Lý Mĩ tóm lấy tay Tiểu Tự kéo nó đứng lên, tay phải dí khẩu súng vào đầu nó. Cơ thể nhỏ bé của Tả Tự vì sợ hãi mà run lên, hoảng sợ khóc lớn.
“Nghiêm Diệu… Tôi cầu xin anh, cầu xin anh cho tôi qua đó đi mà, cho tôi đi cứu Tiểu Tự, thằng bé… Thằng bé là con của anh mà, Nghiêm Diệu!!!!” Tôi sống chết cầu xin anh “Nghiêm Diệu, em cầu xin anh… Để thằng bé được thả rồi tính được không!”. Trước mặt, Tiểu Tự đã khóc nhiều đến mức không thành tiếng nữa, chỉ thấy cơ thể bé nhỏ bị người đàn ông kia lúc này đã xách lên khỏi mặt đất đang không ngừng dãy giụa.
“Tiểu Tự… Tiểu Tự!” Tôi khóc đến không thở nổi, liều mạng ôm lấy người đàn ông trước mặt, vùi đầu vào lòng anh cầu xin “Nghiêm Diệu… Nghiêm Diệu… Cứu Tiểu Tự đi, cứu Tiểu Tự đi, cho em đi quá đó. Cho em qua đó!”
“Không được!” Cơ thể tôi bị anh kéo đứng dậy, đôi mắt tức giận đã đỏ từ lúc nào nhìn thẳng vào mắt tôi “Lộ Tịch Ngôn… Đời này kiếp này em đừng nghĩ đến chuyện rời xa nửa bước!”
“Nghiêm Diệu… Anh điên rồi, anh điên rồi sao? Tiểu Tự còn nhỏ, thằng bé có thể bị doạ chết mất, em thì không sao, em hứa với anh, em sẽ trở về, sẽ trở về!” Tôi lắc đầu liều mạng lắc đầu, vô cùng kiên định nói với người đàn ông lạnh lùng trước mắt này.
“Nghiêm Diệu…”
“Nghiêm Diệu… Tôi đếm đến ba. Một…”
“Không, tôi đồng ý trao đổi…” Tôi như nổi điên quay đầu, nhìn về phía người đàn bà điên cuồng kia, ngẩng đầu khẩn cầu Nghiêm Diệu “Nghiêm Diệu… Cầu xin anh!” Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, anh cũng nhìn tôi, lại thản nhiên nhìn về phía Tiểu Tự đang khóc loạn cả lên, cánh tay đặt trên người tôi hơi buông lỏng, ít nhất anh cũng không giữ chặt tôi nữa, tôi vui mừng phát khóc, lập tức xoay người nói với Sơn