Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Tác giả: Tử Tử Tú Nhi

Ngày cập nhật: 03:28 22/12/2015

Lượt xem: 134384

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/384 lượt.

Khẩu Lý Mĩ “Tôi đổi, tôi lập tức qua đó!”
Mới đi được một bước, còn chưa đến một giây, cơ thể tôi đã bị kéo quay trở lại, có người nói nhẹ nhàng vào tai tôi “Tịch Ngôn… Kiếp sau… Chúng ta sống cùng nhau!”
Cái gì?
Cơ thể bị giữ chặt, đồng thời, tôi nhìn thấy Sơn Khẩu Lý Mĩ, ánh mắt cô ta đỏ ngầu, bi phẫn nhìn về phía chúng tôi gào lên “Giết thằng bé!!!!”
“Không!!!!!!!!!!!”
“Bành!!!!” Cùng lúc đó một tiếng nổ súng khác vang lên.
Giây tiếp theo, người đàn ông vẫn vừa khống chế Tiểu Tự đã ngã xuống, một lát sau, máu chảy không ngừng từ đỉnh đầu anh ta, nhìn thấy không khỏi ghê người.
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nghiêm Diệu đã chạy vọt đi với tốc độ nhanh nhất ôm lấy Tiểu Tự, Sơn Khẩu Lý Mĩ định ngăn lại bị anh đá văng ra xa.
“Tiểu Tự!!!! Con tôi… con tôi…”
Tôi chạy đến chỗ bọn họ. Run run nhận thằng bé trong tay Nghiêm Diệu, ôm nó thật chặt, giọng khàn khàn, không kìm được nước mắt.
“Tịch Ngôn… Tịch Ngôn!!!!!” Một tiếng gọi vui mừng sau lưng tôi, ngoảnh lại đã thấy một bóng người.
“Tịch Ngôn….”
“Hiệp… Hiệp Thịnh!” Đúng là Hiệp Thịnh, cách đó không xa, người đang cầm súng đúng là Hiệp Thịnh. Trong nháy mắt, từ phía sau cậu ta tủa ra rất nhiều người. Bao gồm cả Tả Lăng.
“Tịch Ngôn… Tịch Ngôn, em còn sống!!”
Bọn họ chạy đến!!!!
Gặp lại ai cũng vui mừng, nhưng cơ thể tôi bỗng bị một người ôm lấy.
“Nghiêm Diệu, buông Tịch Ngôn ra, bây giờ chúng tôi đã có quyền bắt anh!” Vài người chạy đến chỗ chúng tôi, bao quanh chặn mọi người lùi, lúc này, phía sau có một đồng chí cảnh sát gọi với lên “Đội trưởng, Sơn Khẩu Lý Mĩ chạy rồi!”
Tả Lăng nhìn chúng tôi, nói một câu “Hiệp Thịnh, đừng làm Tiểu Tự sợ!” Nói xong, nhìn qua Nghiêm Diệu một lần rồi nhanh chóng đuổi theo Sơn Khẩu Lý Mĩ.
Tiểu Tự vẫn nằm trong lòng tôi, cơ thể bé nhỏ cuộn tròn lại.
“Tịch Ngôn!” Hiệp Thịnh muốn tiến đến chỗ tôi, lại bị Nghiêm Diệu ngăn lại.
“Nghiêm Diệu… Tôi có thể bắt anh vì tôi bắt người trái pháp luật!” Hiệp Thịnh kích động nhìn tôi, hung tợn trừng mắt với Nghiêm Diệu.
Nghiêm Diệu lại cười “Cảnh sát Hiệp cần phải làm rõ, tôi là công dân lương thiện, con tôi bị người ta bắt cóc, nói như vậy, cảnh sát Hiệp chắc không biết đứa trẻ cô ấy đang ôm là con của tôi rồi!”
“Nghiêm Diệu…” Tôi cắt ngang lời nói của anh, anh ấn đầu tôi vào lòng mình giống như chúng tôi vô cùng thân thiết nói nhỏ “Tịch Ngôn… Lúc này không có sự thay đổi nào nữa, năng lực của tôi em vốn biết rất rõ, ngoan ngoãn ở bên anh, có lẽ anh còn thả cho bọn họ một con đường sống!”
Tôi trầm mặc cúi đầu.
“Tịch Ngôn!” Hiệp Thịnh đứng một bên lo lắng gọi tôi. Lúc này, Tiểu Tự vốn đang ngủ đã tỉnh lại, đôi mắt bé nhỏ vừa mở ra đã nhìn thấy Hiệp Thịnh, vội vàng gọi “Chú Hiệp Thịnh!” Gọi xong, cơ thể bé nhỏ như muốn chạy qua đó. Trẻ con đương nhiên không biết quan sát nét mặt người lớn, tôi cảm thấy cơ thể Nghiêm Diệu dường như run lên, một giây sau, thằng bé đã giãy dụa trong lòng anh.
“Dì ơi.. Dì ơi… Chú ơi!”
“Im miệng!”
“Nghiêm Diệu…..”



Bằng chứng


“Nghiêm Diệu….”
Nghiêm Diệu tức giận quay sang nhìn tôi, trong mắt anh ngoài vẻ tức giận kia còn có một chút khó chịu.
Nhưng giây tiếp theo, tôi đã nhìn thấy khoé môi của anh từ từ nhếch lên. Cười nhẹ nhàng.
Nhìn ánh mắt Nghiêm diệu, tôi rốt cuộc hiểu được tại sao anh có thể về Nghiêm gia một cách nhàn nhã như vậy. Trước mặt chúng tôi, vài người đàn ông mặc đồ đen từ bụi cây xông ra, tiến đến bao vây tất cả bọn tôi lại.
Là tay chân của Nghiêm Diệu, tôi có thể nhận diện được bọn chúng. Trong thời gian một cái nháy mắt, Hiệp Thính đã bị bọn chúng đạp xuống đất.
“Nghiêm Diệu… Không phải anh muốn có bằng chứng sao? Tôi đưa cho anh, anh thả Tịch Ngôn!”
Bằng chứng?? Tôi ngước mắt nhìn Hiệp Thịnh, cậu ta đang nhíu mày nhìn Nghiêm Diệu.
“Dễ dàng như thế à?” Nghiêm Diệu cười, cánh tay ôm tôi ngày càng chặt, ngón tay thon dài vén sợi tóc buông bên má tôi ra sau, môi anh như vô tình lướt qua vành tai tôi “Xem ra, em đối với anh ta rất quan trọng!”
“Cậu có ý gì, Hiệp Thịnh, cậu muốn làm gì!” Tôi hét lên, đương nhiên có thể nhìn thấy đau đớn thoáng hiện rồi biến mất trong mắt Hiệp Thịnh, sẽ không đơn giản như vậy, mỗi việc Nghiêm Diệu làm, mỗi bước anh đi đều sẽ không đơn giản đến mức chúng tôi có thể dễ dàng đoán được.
“Tịch Ngôn, tôi đã nói rồi, nếu tôi muốn,tôi sẽ khiến em vĩnh viễn biến mất khỏi thể giới này, tôi cũng có thể khiến cho em “khải tử hoàn sinh”!”
“Nghiêm Diệu, anh không cần vòng vo làm gì, anh rốt cuộc muốn thế nào?” Tôi tức giận nhìn anh, người đàn ông trước mặt này tính toán tất cả mọi thứ, có thể khiến tất cả mọi người đều trở thành quân cờ, là con rối để anh điều khiển, không chỉ một mình tôi, ngay cả Sơn Khẩu Lý Mĩ cùng với bố cô ta, Tả Lăng, thậm chí ngay cả Hiệp Thịnh cũng vây?
“Hiệp Thịnh, sao cậu lại có thể để loại người như anh ta uy hiếp?”
“Loại người như tôi?” Cánh tay Nghiêm Diệu lập tức cứng lại, trên mặt hiện đầy vẻ tức giận, bàn