Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Tác giả: Lâm Phỉ Nhiên

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 134837

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/837 lượt.

>“Chà, lại có người dám hoạnh họe Tần đại thiếu gia cơ đấy? Thích quá đi...”
“Vô lương tâm! Lúc đó là ai gọi điện thoại cầu xin anh giúp đỡ hả?”
Nghe vậy, Tô Mạch cũng không khỏi mắc cỡ. Cô chắp tay trước ngực, cười cười: “Em nói đùa ấy mà. Giờ cầu nguyện cho anh đây...”.
Ngẫm nghĩ một lát, cô nghi hoặc nhìn Tần Sở: “Nhưng lần trước không phải anh nói giải quyết êm đẹp cả rồi sao?”.
“Này Nguyễn Tô Mạch, em cho rằng tiền nhà họ Tần dễ lấy như thế sao? Chu Gia Ngôn có học vị, có kinh nghiệm, nhưng tất cả đều là chúng ta nghe nói, chưa được tận mắt chứng kiến. Anh đâu có hồ đồ đến mức nhận người bừa bãi, không kiểm tra sao biết được!”
Tô Mạch bấy giờ mới hiểu ra.
“Ý anh là cố tình bày chướng ngại vật ra để thử thách Chu Gia Ngôn? Tần Sở, anh đúng là đồ bụng dạ đen tối!”
“Theo anh lâu như thế cũng sáng dạ ra được chút ít đấy nhỉ!”
“Anh không thấy mệt à?”
Câu hỏi của Tô Mạch khiến Tần Sở khựng lại.
Tô Mạch tiếp tục: “Không học được cách tin tưởng, cả ngày sống trong lừa gạt giả dối, chuyện giỏi nhất là đoán suy nghĩ của người khác. Nhưng đoán đi đoán lại, cuối cùng lại quên mất bản thân mình muốn gì”.
Tô Mạch không rõ vì sao mình lại nói với Tần Sở những điều gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới.
Tần Sở quay đầu lại, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nửa cười nửa không nói: “Tô Mạch, xem xét một vấn đề nào đó không thể chỉ nhìn bề ngoài. Có lẽ người mà em tin tưởng nhất chính là người sẽ đâm em một nhát dao. Không phải anh không học được cách tin tưởng, mà là không có ai đáng để tin tưởng cả”.
Con người vốn dĩ cô độc, rất sợ bỏ ra quá nhiều tín nhiệm sẽ chỉ nhận lại sự tuyệt vọng.






Thời gian thử việc kết thúc, Lập Hạ trở thành nhân viên chính thức chưa được bao lâu thì nhận được yêu cầu của sếp, đến phỏng vấn tổng giám đốc Tần Thị. Cô nói với Tô Mạch: “Đột nhiên tớ có cảm giác mình vừa được đi cửa sau!”.
Tô Mạch khinh bỉ nói: “Hy vọng cửa sau này dẫn tới con đường khiến tiền đồ rộng mở”.
Đến ngày phỏng vấn, Lập Hạ đi sớm hẳn một tiếng đồng hồ. Lúc cô tới nơi, Tần Sở đang họp. Cô ngồi chờ trong phòng khách ở tầng mười tám, chuẩn bị mọi thứ cho tốt. Đêm qua Lập Hạ thiếu ngủ, hiện tại ngồi trong phòng có máy sưởi, nên được chừng ba mươi phút, cơn buồn ngủ đã ập đến.
Chu Gia Ngôn vừa bước vào cửa liền bắt gặp được cảnh tượng Lập Hạ ngồi trên ghế, đầu hơi nghiêng về một bên, mắt nhắm nghiền. Anh tiến lại gần, cô không hề phát giác. Thấy Lập Hạ sắp ngã, Chu Gia Ngôn bèn ngồi xuống bên cạnh. Đầu cô vừa vặn ngả vào vai anh, hàng lông mi của cô khẽ động, dường như ngủ không mấy yên giấc.
Chu Gia Ngôn quan sát gương mặt gần trong gang tấc, nhận thấy bờ môi của cô không đỏ tươi như bình thường mà hơi khô nẻ, có lẽ vì thời tiết chuyển lạnh.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại Nokia của Lập Hạ đổ chuông. Vừa nhìn cái tên hiện trên màn hình, Lập Hạ đã cuống quýt cả lên.
“Chết rồi, làm sao bây giờ?”
Tô Mạch khó hiểu hỏi: “Cái gì làm sao?”.
“Tên khùng kia hôm qua gửi tin nhắn tỏ tình với tớ!”
Tô Mạch bình thản gạt mấy sợi tóc mái: “Ồ, lại tỏ tình nữa à?”.
Không thể trách Tô Mạch coi nhẹ lời thổ lộ của Lưu Minh Nghĩa. Chẳng qua là, anh ta lúc nào cũng treo câu nói “tớ thích cậu” bên miệng, thậm chí, càng bị từ chối lại càng kiên trì. Ngay cả người cố chấp như Lập Hạ cũng phải bội phục Lưu Minh Nghĩa.
Tô Mạch hết sức cảm thông với Lập Hạ: “Không sao, tớ đi cùng cậu”.
Ba người gặp nhau trong một quán cơm Tây. Mặc dù Lập Hạ đã đề nghị đổi sang một địa điểm khác không quá phô trương, nhưng Lưu Minh Nghĩa không đồng ý.
Sau khi tốt nghiệp, Lưu Minh Nghĩa đã đến làm việc ở công ty của người nhà, dù không phải công ty lớn nhưng cũng đảm bảo được hằng tháng có túi tiền rủng rỉnh.
Trước khi ra khỏi nhà, Tô Mạch nhận được điện thoại của Tần Sở. Anh nói cần về nhà lấy đồ nhưng quên mang chìa khóa, muốn tới lấy chùm chìa khóa cô đang giữ. Tô Mạch nói cho anh biết địa chỉ nhà hàng sau đó cùng Lập Hạ đễn chỗ hẹn.
Tới nơi, hai người vô cùng kinh ngạc khi thấy Lưu Minh Nghĩa ăn mặc rất trang trọng. Anh ta ngồi đối diện Tô Mạch và Lập Hạ, chìa thực đơn ra và nói: “Gọi thoải mái nhé, hôm nay tớ đang có hứng!”.
Tô Mạch nghĩ bụng: “Xem cậu hứng được bao lâu!”.
Tuy vậy, cô vẫn nhận lấy thực đơn từ tay Lưu Minh Nghĩa, đang định mở ra xem thì Lập Hạ ngăn lại.
Lập Hạ nói với Lưu Minh Nghĩa: “Trên đời này, ngoài bố tớ ra thì có lẽ cậu chính là người con trai đối xử với tớ tốt nhất”.
Lưu Minh Nghĩa cầm cốc soda lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Câu này cậu đã nói với tớ hai lần rồi thì phải”.
Tô Mạch nghe cuộc đối thoại của hai người họ, buồn cười lắm nhưng phải cố nhịn.
Lập Hạ cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng lên hỏi: “Còn cái gì tớ chưa nói không?”.
Lưu Minh Nghĩa đáp: “Cậu không hỏi thì tớ cũng chẳng để ý đâu. Hình như bao nhiêu lời tàn nhẫn, cậu đều quẳng cho tớ hết rồi!”.
Nghe vậy, Tô Mạch rốt cuộc không kiềm chế nổi, bật cười khúc khích.
Lập Hạ cau có, giơ hai tay lên, chĩa bộ m


XtGem Forum catalog