Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Tác giả: Lâm Phỉ Nhiên

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 134840

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/840 lượt.

óng về phía Lưu Minh Nghĩa, đanh giọng lại: “Không được phép thích tôi! Nếu không, tôi sẽ cắn chết cậu”.
Lưu Minh Nghĩa sững sờ, một lúc lâu vẫn chưa trở về trạng thái bình thường.
“Anh đến thế này có làm phiền mọi người không?”
Cả ba người cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Tần Sở đứng khá gần vị trí của Tô Mạch, khóe mắt anh dường như thấp thoáng nụ cười. Hẳn là anh đã chứng kiến toàn bộ sự việc vừa diễn ra.
Nhưng chuyện đó không quan trọng. Vấn đề là bên cạnh Tần Sở còn có Chu Gia Ngôn.
Lập Hạ chưa bao giờ cảm thấy quẫn bách như lúc này. Cô cúi gằm mặt. Tô Mạch vội vàng đứng dậy, đưa chùm chìa khóa cho Tần Sở.
Hai người họ đi khuất rồi, Lập Hạ mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Lưu Minh Nghĩa cũng lên tiếng: “Lập Hạ! Cậu còn độc thân, tớ còn chờ! Cậu nói không muốn yêu nữa, tớ vẫn chờ. Cho dù sau này cậu có một khởi đầu mới, tớ vẫn một lòng chờ cậu! Đôi lúc có thể sẽ cảm thấy bản thân hèn mọn, trên đời này nhiều phụ nữ như vậy, sao nhất định phải là cậu? Nhưng lựa chọn của tớ là chờ đợi, tớ tin rằng sẽ có một ngày cậu phát hiện ra, bên cạnh luôn có một người dõi theo cậu, là tớ. Không ngờ, cuối cùng vẫn chỉ là một câu xin lỗi?”.
Không chỉ Lập Hạ, ngay cả Tô Mạch cũng rơi vào trạng thái trầm mặc. Cô rất hiểu cảm giác của Lưu Minh Nghĩa, bởi vì cô đã từng trải qua, chỉ có điều, sự nhẫn nại của cô so ra còn kém Lưu Minh Nghĩa rất nhiều.
Quãng thời gian sau đó, có đôi lúc Tô Mạch chợt nghĩ về Cố An Sênh. Cô nhớ đến những chuyện trong quá khứ, những việc anh từng làm, những lời anh từng nói, rồi bỗng cảm thấy, hình như anh cũng không hoàn toàn vô tình với mình. Thế nhưng, nếu đã không vô tình thì vì sao anh lại biến mất như thể muốn đoạn tuyệt mọi thứ với cô? Còn nếu đã muốn đoạn tuyệt thì vì sao vẫn giữ liên lạc với Hà Huân?
Tô Mạch càng nghĩ càng rối bời.
Thành phố B một đêm trước tết Dương lịch, dòng người đổ ra đường phố mỗi lúc một đông, mặc cho những cơn gió lạnh buốt nối đuôi nhau ập đến.
Năm mới lẽ ra phải là thời khắc vui vẻ, nhưng sự qua đời đột ngột của Chu Phóng khiến cả gia đình họ Chu rơi vào không khí tang thương.
Tô Mạch chạy tới bệnh viện cũng là lúc ông Chu được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, vải trắng trùm kín người. Chu Gia Ngôn lao tới bên giường gào khóc.
Đối với sự ra đi của người ông không mấy thân thuộc này, Tô Mạch không đến nỗi đau khổ như Chu Gia Ngôn, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác mất mát khó diễn tả. Có lẽ vì muốn bù đắp cho cô cháu gái thất lạc mà ông đối xử với cô rất tốt, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm khắc thường ngày, ít nhất điều đó cũng khiến cô cảm nhận được mình còn có một gia đình. Bây giờ ông đã qua đời, cũng giống như mẹ cô năm xưa lẳng lặng bỏ cô mà đi.
Thấy Tô Mạch đứng bất động một góc, bàn tay tóm chặt vạt áo không buông, Chu Gia Ngôn liền đi tới, vỗ vai cô an ủi: “Bệnh tình của ông vốn đã nguy kịch, nếu không nhờ có cậu thì ông đã buông xuôi từ lâu. Ông gắng gượng được thêm mấy tháng như vậy đã là kỳ tích rồi. Tô Mạch, cậu đừng quá buồn! Trước khi nhắm mắt được gặp cậu, chắc chắn ông đã cảm thấy toại nguyện rồi”.
Nghe vậy, hai bàn tay của Tô Mạch mới buông lỏng, nước mắt cũng lập tức trào ra.
Không ai nói gì nữa, chỉ còn tiếng giường đẩy vang lên trong hành lang dài hun hút.
Ngày đọc di chúc, Tô Mạch đang ở trong phòng thực nghiệm thì nhận được điện thoại của Chu Gia Ngôn gọi cô về nghe. Tô Mạch cảm thấy khó xử, bởi lẽ hai vợ chồng Chu Dịch và Hoa Hội vốn không coi cô là người nhà. Nhưng Chu Gia Ngôn đã nói nhất định cô phải có mặt nên cô chỉ có thể xin nghỉ học, lập tức đến nhà họ Chu.
Thực ra, Tô Mạch cũng đoán được ông nội sẽ chia tài sản cho mình, nhưng cô không ngờ nó lại nhiều đến thế.
Ba mươi phần trăm cồ phần của Chu Thị?
Tô Mạch không biết ngần ấy trị giá bao nhiêu tiền, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của Hoa Hội, cô cũng hiểu đó là một con số không nhỏ. Vừa nghe luật sư tuyên bố, bà ta đã lao đến đoạt lấy tờ di chúc trong tay ông ta, sốt sắng hỏi có phải đã đọc sai hay không?
Chu Gia Ngôn chán nản kéo mẹ mình lại: “Mẹ, con cũng là luật sư, thật giả thế nào chẳng lẽ con không phân biệt được? Đây là nguyện vọng của ông nội trước khi nhắm mắt, ông cũng từng hỏi ý con, vậy nên mẹ đừng nghi ngờ, cũng đừng có làm ồn nữa”.
Hôm ấy về nhà, Tô Mạch hỏi Tần Sở: “Ba mươi phần trăm cồ phần của Chu Thị là bao nhiêu tiền?”.
Anh hờ hững đáp: “Có nói em cũng không hiểu”.
“Thế anh cứ nói theo cách dễ hiểu nhất ấy.”
“Mua được khoảng… ừm… một trăm căn biệt thự ven biển.”
Nghe xong, Tô Mạch làm rơi luôn chiếc đĩa đang cầm trên tay. Tần Sở quay lại, liếc cô một cái: “Bỗng dưng biến thành người giàu, không thích ứng kịp à?”.
Tô Mạch ngồi xuống, vừa nhặt mảnh vỡ, vừa nói: “Kịp chứ, nhưng không chỉ thích ứng thôi đâu, em còn rất vui mừng nữa”.
Nghe vậy, Tần Sở bèn đi đến cạnh cô, ngồi xuống, nâng cằm cô lên thong thả nói: “Nếu vui thì sao vẻ mặt lại như sắp khóc thế?”.
Tần Sở biết rõ Tô Mạch đang cần trút bỏ nỗi lòng, vì thế anh cố tình mở miệng nói khó nghe một chút, hòng tạo cơ hội cho