
Tác giả: Mặc Khê
Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015
Lượt xem: 134559
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/559 lượt.
lòng mình em thật đối với anh khôngcó tình cảm? Từ lúc ở Châu Phi, tình cảm của em anh đã thấy rất rõ ràngrồi, đừng tự dối lòng mình nữa.” Anh Bồi trực tiếp vạch trần.An Tiểu Tâm không thích cái cảm giác bị nhìn thấu này, cô nhất định phải phản bác: “Anh Bồi, anh biết, tôi không thương anh, tôi yêu Đặng Dịch Triều.”
“Anh biết rõ, coi như em thích nhất Đặng Dịch Triều. Anh cũngkhông để ý, có được hay không? Em không thể nhớ người chết cả đời được.” Anh Bồi cảm giác mình đã bị An Tiểu Tâm dồn đến ranh giới cuối cùng.
“Anh không để ý, tôi để ý. Trừ phi tôi có thể tìm một người giống như Đặng Dịch Triều có thể toàn tâm toàn ý chỉ thích một mình tôi, nếukhông, tôi cả đời không lấy. . . . . . Ưm. . . . . .”
Anh Bồi không thể nhịn được nữa, anh giận chính mình thế nhưng không thể quay đầu lại, anh chỉ có thể chặn lại cái miệng đang liên tiếp đâmvào trái tim mình
“Thả. . . . . . Ừ. . . . . .ra. . . . . .” An Tiểu Tâm liều mạng đẩy Anh Bồi.
“Không thả.” Anh Bồi cũng nổi lên cố chấp, đôi tay giữ chặt An Tiểu Tâm, ép buộc cô tiếp nhận lửa giận của mình.
Anh Bồi giống như là một thanh đuốc đang hừng hực cháy, những chỗtiếp xúc giữa hai người như có lửa. Từng đốm từng đốm bùng lên ngọn lửamột cách nhanh chóng, da An Tiểu Tâm như vật liêu dễ cháy, ngọn lửanhanh chóng bùng lên cao cũng bắt đầu không cách nào ngăn chặn lan tràn.
An Tiểu Tâm vô lực giùng giằng, cô sợ, cô cảm thấy mình giống nhưmột cọc gỗ khô, bị người ném vào lò lửa, vừa chạm vào đã bốc cháy. Lửanóng thiêu đốt làn da cô, cô nhanh chóng bị đốt đến không còn. Cô thậtlà sợ, sợ thiêu đốt đến hài cốt cũng không còn.
An Tiểu Tâm trằn trọc trong đau đớn, trước mắt một mảnh sương mù,không có phương hướng, cũng không tìm được đường ra. Anh Bồi không chocô bất kỳ cơ hội thở dốc, quyết tâm phải đem cô đốt thành từng mảnh,chen thành không.
An Tiểu Tâm chóng mặt, hơi thở Anh Bồi tràn ngập chóp mũi, cô vừathống khổ, lại vui vẻ. Thân thể nói cho cô biết cô đã bị hút vào. Lý trí lại nói cho cô biết phải tiếp tục giãy giụa. Nhưng , trong biển lửamênh mông, rốt cuộc nơi nào mới có thể thẳng đến thiên đường đây?Nước mắt, dọc theo hai má chảy xuống. An Tiểu Tâm cũng không biếtmình đến tột cùng muốn làm gì, kháng cự một người đàn ông, thì ra làthống khổ như thế.
Anh Bồi nhìn gương mặt cô khổ sở rơi lệ, anh chậm rãi ngẩng đầu,ngọn lửa rút đi, vô lực cùng mệt mỏi ập vào lòng. Lần thứ hai, lần thứhai, anh hôn cô, cô rơi lệ.
“Tại sao khóc?” Anh Bồi trầm giọng hỏi.
“Tôi bị anh cường bạo mạnh như thế, chẳng lẽ không khóc sao?” An Tiểu Tâm dùng cổ họng khô khan, phát ra âm thanh yếu ớt.
“Mạnh như vậy? Em dám nói em không thích?” Anh Bồi đè ép An Tiểu Tâm, cắn răng nói.
“Kĩ thuật của anh không tồi. Chẳng qua, nếu như Đặng Dịch Triều còn sống, tôi sẽ thích hơn.” An Tiểu Tâm cảm giác mình nhất định là điên rồi, hiện tại chẳng nhữngcó thể thoải mái nói ra ba chữ Đặng Dịch Triều, hơn nữa ba chữ này còntrở thành vũ khí để cô đả kích Anh Bồi.
Anh Bồi dùng mắt đe dọa nhìn An Tiểu Tâm, giống như trôi qua một thế kỷ, anh mới từ từ buông cô ra, ngồi dậy.
Mệt mỏi, không nói ra được thật mệt mỏi. Chỗ anh đã làm phẫu thuậtđang có cảm giác đau âm ỉ, nhưng anh không biết là đau lòng càng làm cho vết thương đau nhức.
Trắng đêm chưa ngủ khiến cho anh choáng váng đầu hoa mắt, anh khẽ lắc đứng dậy, đi tới cửa bên, đi giày vào, kéo cửara, đi ra ngoài.Cửa nhẹ nhàng khép lại, An Tiểu Tâm kinh ngạc nhìn chằm chằm cửa kia mười phút, sau đó, cô rốt cuộc đau khóc thành tiếng. , lần này, là thật cắt đứt chứ?
Vắng mặt . . .
An Tiểu Tâm cho rằng, con người đem thời gian của mình trôi qua một cách lãng phí.
Lúc ngọt ngào thì thời gian lại qua mau, khi đau khổ thì thời gianlại trôi qua chậm chạp. Thật ra thì, bất kể là đau khổ còn hay ngọtngào, một ngày 24 giờ đều là giống nhau trôi qua. Thay vì khổ sở, khôngbằng để cho mình vui vẻ. Nếu như thật sự không vui, hãy tìm chuyện khácđể dời đi lực chú ý.An Tiểu Tâm không muốn lại đi tìm hiểu nguyên nhân tại sao Đinh PhổNguyệt lại hận cô như vậy, càng không muốn ép mình đi phân tích cán cântình cảm của mình đến tột cùng nghiêng về người nào. Cô tập trung vàocông việc, liều mạng làm việc.
Không biết vì sao, phó quản lý Hà không hề mang theo cô đi xã giaokhách hàng nữa, cô chủ yếu phụ trách nội bộ công ty hoặc là công ty cùng những đơn vị khác hoạt động tổ chức.
Gần đây Thần Sâm tổ chức hội nghị thường niên, An Tiểu Tâm bận rộntối mày tối mặt. Ở công ty, cô và các đồng nghiệp chọn địa điểm, đặtkhách sạn, sắp xếp chương trình hội nghị. Nửa đêm về đến nhà, mệt mỏi đi nằm ngủ. Cái gì Khúc Như Y, Sở Úc, cô làm đến không thấy gì cả. Cái gìĐinh Phổ Nguyệt, Anh Bồi, cô hết thảy không có thời gian nghĩ đến. Cáigì Tần Xuân Hinh, Khúc Tín Hách mời dự tiệc, cô một mực từ chối. Cũngchỉ có Sở Úc, lần thứ nhất bị cô làm như không thấy sau do do dự dự gọi điện thoại tới đây, bị cô lấy lí do bận rộn công việc cúp máy.
Gọi cô rõ ràng là tiếng đàn ôn