
Tác giả: Mặc Khê
Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015
Lượt xem: 134564
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/564 lượt.
ề, anh phụ trách giúp em học bổ túc, thi không đậu sẽ là trách nhiệm của em.”. . . . . .Mưa phùn trong sương mù, Sở Úc mỉm cười cầm dù nhẹ nhàng đi đến. AnTiểu Tâm ôm cặp sách, thẹn thùng núp ở dù của anh, hưởng thụ hương vịmối tình đầu ngây ngô mà đẹp đẽ.. . . . . .Anh Bồi đột nhiên nhào đến, mạnh mẽ đẩy cô ra, mà chính anh lại ngã trong vũng máu. Cô sợ hãi, cô hốt hoảng, cô điên cuồng khóc.. . . . . .Cảnh tượng vừa chuyển, người trong mộng lại thay đổi.
An Tiểu Tâm khe khẽ đẩy mở cửa, rõ ràng nhìn thấy Sở Úc xích lõa thân thể, trên người của anh là một cô gái trần truồng đang ngồi. Đó làSở Úc cùng Khúc Như Y, bọn họ thậm chí không phát hiện có người đi vào,chỉ cuồng nhiệt dây dưa.. . . . . .Đinh Phổ Nguyệt đang cười duyên dáng, cô ta nằm trong ngực Anh Bồi, nháy mắt với An Tiểu Tâm: “Cũng muốn tới thử sao? Kỹ thuật của anh ấy trên giường là hạng nhất.”. . . . .Cuối cùng, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện. Bóng đêm tối đen,ngã tư ồn ào, tấp nập, bánh xe quay điên cuồng. Đặng Dịch Triều ngãtrong vũng máu, hướng về phía An Tiểu Tâm thống khổ mỉm cười, miệngkhông ngừng phun ra máu tươi nói: “Tâm Tâm. . . . . . Anh yêu em. . . . . .”
“Ẩm ướt. . . . . . Ẩm ướt. . . . . .” An Tiểu Tâm gào thét, rốt cuộc cũng tỉnh lại.
“Hô. . . . . .”An Tiểu Tâm lau nước mắt, thật may mắn mình tỉnh lại. Xem đồng hồ báo thức đầu giường, đã là bảy giờ sáng.
Mở cửa phòng đi ra, cả trong phòng khách khói mù lượn lờ, cô bịnghẹn đến ho lên. Cái mùi này cô rất quen thuộc, là mùi vị của loạithuốc lá mà Anh Bồi thường xuyên hút.
Anh Bồi không đi? Trái tim An Tiểu Tâm cực bấn loạn, cô hướng vàotrong phòng khách bước đến hai bước, quả nhiên thấy Anh Bồi ngồi ở trênghế sa lon. Góc mắt phải của anh sưng lên, bầm bầm tím tím. Vết máu ởkhóe miệng cũng chưa lau sạch sẽ, trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, hút.
Anh Bồi nghe được động tĩnh, chậm rãi ngó mắt nhìn An Tiểu Tâm, dừng một chút, giơ tay đặt thuốc lá trong gạt tàn thuốc. An Tiểu Tâm theotay của anh nhìn sang, chỉ thấy trong gạt tàn thuốc thủy tinh kia, cắmđầy tàn thuốc, không dưới mười mấy cây. Tim An Tiểu Tâm như co rút lại,mắt bắt đầu rơi lệ xúc động. Cô biết, từ lần trước cô vô tình nói hútthuốc lá không tốt, Anh Bồi đã rất ít hút rồi. Xem ra, anh đã ngồi đâysuốt đêm.
Đè nén kiềm chế muốn giúp Anh Bồi xử lí vết thương, cô đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra, khiến gió mát mẻ thổi vào.
Tay của cô còn chưa có rời cửa sổ, giọng Anh Bồi khàn khàn vang lên: “An Tiểu Tâm. . . . . .Chúng ta kết hôn đi.”
An Tiểu Tâm lập tức hóa đá, cô vịn lấy cửa sổ, đưa lưng về phía Anh Bồi, một cử động cũng không dám.
“An Tiểu Tâm, chúng ta kết hôn đi.” Anh Bồi lần nữa lớn tiếng nói.Kết hôn? Là từ trên sao Hỏa à? An Tiểu Tâm rõ ràng còn nhớ, lúc ởChâu Phi Anh Bồi nói qua: “Không có phụ nữ nào có thể hướng tôi nói tớiyêu cầu kết hôn, bởi vì một khi họ nói, cũng liền mất đi tư cách ở bêncạnh tôi.”
Hiện tại, cái yêu cầu này thế nhưng lại từ trong miệng anh nói ra, đối tượng lại là mình!
An Tiểu Tâm không rõ ràng lắm nội tâm mình rốt cuộc là cảm giác cái gì, là cảm động? Là vui mừng? Là cười nhạo?Hoặc là bi ai?Anh Bồi đứng lên, đi tới kéo tay An Tiểu Tâm: “Đi lấy chứng minh và hộ khẩu, chúng ta lập tức đi đăng kí.”
An Tiểu Tâm không thể tin ngẩng đầu nhìn Anh Bồi, trong mắt mang lệ: “Anh Bồi, anh đùa gì thế? Kết hôn? Anh có thần kinh không. Anh nghĩ cùng tôi kết hôn,thì tôi phải cùng anh kết hôn sao? Cha mẹ của tôi, chị em củatôi, bạn bè của tôi làm thế nào để giải thích với họ? Nói tôi nhất thờiấm đầu, gả cho một người mà tất cả đều biết là hoa hoa công tử sao? Màhoa hoa công tử này thậm chí bao nuôi qua em họ của tôi?”
“An Tiểu Tâm, đối với phụ nữ, anh chưa bao giờ nghiêm túc. Anh là đàn ông trưởng thành, anh lựa chọn dùng tiền bạc để thỏa mãn những thứmình cần, anh cho là làm như vậy cũng không có gì quá đáng. Ở Châu Phithái độ của anh với Đinh Phổ Nguyệt em cũng đã rất rõ ràng. Được, anhcon mẹ nó không may mắn thích em, cho dù hối hận đến liều mạng, chuyệnđã qua cũng không có cách nào khắc phục được. Anh đã nghĩ suốt đêm, việc duy nhất khiến em tin tưởng anh, chính là kết hôn. An Tiểu Tâm, xin emtin tưởng, cái quyết định này đối với anh mà nói cũng không dễ dàng. Anh đối với hôn nhân, vẫn không có lòng tin.” Anh Bồi nắm hai vai An Tiểu Tâm ,đem từng câu từng chữ từ trong lòng nói ra.
“Anh cũng không lòng tin, tại sao muốn tôi có lòng tin? Kết hôn,anh cũng có thể giống người khác, đi nuôi dưỡng vô số tình nhân.” An Tiểu Tâm phản bác.
“Anh không biết, anh cũng không biết anh trông như thế nào tronghôn nhân, anh không dám bảo đảm. Nhưng mà, anh muốn em ở bên cạnh anh,cũng chỉ có một phương pháp này.” Anh Bồi cả đêm không ngủ trong đôi mắt hiện lên đầy tia máu, đối với lời nói thật, chưa từng giống như bây giờ thấp thỏm qua.
“Ha ha ha, “ An Tiểu Tâm nở nụ cười: “Anh Bồi, anh không cảm thấy anh ở đây bàn luận với tôi vấn đề hôn nhân thật sự buồn cười sao? Giữa chúng ta chưa bao giờ nói qua tình cảm, chúng ta quan hệ gì cũng không có.”
“Không có sao? Chúng ta tự hỏi