Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Số Nóng Bỏng 100%

Chỉ Số Nóng Bỏng 100%

Tác giả: Xuân Thu

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 134769

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/769 lượt.

trên thảm, thật sự khó cho cô, cũng khiến anh có chút không nỡ.
Sự hồn nhiên trong sáng của cô cực kỳ đáng trân trọng, sự nhiệt tình của cô lại càng đáng trân trọng hơn, chỉ là giờ phút này trong tình cảnh này, anh cũng chỉ có thể tạm gác lại việc bồi thường cô vào ngày mai.
Hài Lòng là bị tiếng chuông điện thoại liên tục dồn dập đánh thức.
Mệt nhọc mở mắt, mọi thứ xung quanh đều quá quen thuộc với cô, trần nhà màu vàng nhạt, đèn ngủ màu vàng nhạt, chao đèn màu vàng nhạt rủ xuống bên cạnh giường, cùng với chiếc chăn in hoa văn màu vàng nhạt trên người.
Đây là căn phòng cô thuê.
Ý thức được việc này là thật, khiến cho cô, vẫn còn hôn mê, có chút mù mờ không biết gì.
Trong ấn tượng của cô, cô chưa về nhà trọ mà!
Reng reng reng. . . . . .
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên chói tai, cắt ngang suy nghĩ của cô, chậm rãi đưa tay phải lên, hướng về chiếc điện thoại đang để trên đầu giường. Ai ngờ, người vừa động, một cảm giác đau nhức khác thường trong nháy mắt dâng lên toàn thân.
"Trời ơi!" Cô đau đớn rên lên một tiếng, khó chịu cắn chặt môi.
Cơ thể cô tưởng chừng như bị người tháo ra rồi lắp lại, lại giống như bị xe tải cán qua. Đặc biệt là hông cô, đau nhức giống như là điên cuồng đong đưa mấy vòng .
Reng reng reng. . . . . .
Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên. Chủ nhà không nhận điện thoại, người ở đầu dây bên kia cũng sẽ không ngắt điện thoại giống như so tài cao thấp, khiến cô không thể không cắn chặt môi hơn, với ra, tay đau nhức vô lực lại run rẩy như lá rụng mùa thu, cầm lấy tay nghe --
"Ưmh. . . . . ." Vừa động đến liền đau nhức, cô lại rên rỉ. Nhưng còn chưa kịp mở miệng. Người ở đầu bên kia đã lo lắng hỏi: "Hài Lòng, cậu không sao chứ?"
À, là Tiểu Hoa, Hài Lòng sửng sốt một chút, "Tớ. . . . . ." Cô có sao, cả người đều đau nhức. Đau đến mức không muốn động đậy, chỉ muốn nằm trên chiếc giường mềm mại, không muốn nói chuyện điện thoại.
"Đều là bọn tớ không tốt, kiên quyết muốn cậu đi giúp Đại Hổ. Ai ngờ cái tên Đại Hổ thối đó lại không đi cắt ruột thừa. Chết tử tế không xong đúng lúc sắp kết thúc việc theo dõi lại xảy ra chuyện, kết quả hại cậu bị kinh sợ quá mức, không thể đi làm được.
Sáng nay Ôn Đại dữ tợn hơn thường ngày phê bình bọn họ một trận. Gây mắng xối xả, tớ thấy nếu Đại Hổ xuất viện, tuyệt đối sẽ bị Ôn Đại trách mắng đến mức muốn đi nhảy lầu. Thật hy vọng anh ta có mua gói bảo hiểm kếch xù, nếu không bây giờ tớ thấy anh ta lành ít dữ nhiều.’’
‘‘Hài Lòng, nói thật, tớ làm việc tại Sự Vụ Sở lâu như vậy. Đây chính là lần đầu tiên tớ thấy Ôn Đại giận dữ đến như vậy. Hơn nữa, tớ nói cậu nghe, cơm hộp ở đầu đường thật sự rất khó ăn. Đúng rồi, Hài Lòng, cậu sợ hãi như vậy, vậy cậu có đi đâu đó để bớt sợ hãi chấn động không? Tớ biết có một ngôi chùa rất linh nghiệm, bây giờ có muốn tớ dẫn cậu đi không?"
Bớt sợ hãi!
Hài Lòng nghe được đầu trống rỗng. Cô bị kinh sợ, không sai, nhưng cô cũng không phải loại người cần phải mượn thần linh để giảm bớt sự kinh sợ, cô vội mở miệng từ chối: "Không cần đâu, Tiểu Hoa, tớ đã khá hơn nhiều rồi."
"Có thật không? Hài Lòng, cậu không cần khách sáo với tớ, mọi người đã làm việc chung với nhau lâu như vậy, có gì khó khăn có thể nói cho bọn tớ, đừng ngại." Tiểu Hoa nghi ngờ trực tiếp nói rõ.
"Tiểu Hoa, tớ thật sự không sao, không phải tớ khách sáo với cậu." Hài Lòng rất cảm động, không ngờ Tiểu Hoa lại quan tâm đến cô như vậy.
"Có thật không? Nhưng không phải cậu xin Ôn Đại nghỉ ba ngày sao?" Tiểu Hoa vẫn rất nghi ngờ, cô nghe được tin tức cũng không đúng như vậy. Suy cho cùng nếu cô ấy thật sự không sao, với tính cách lạnh lùng vô cảm của người lãnh đạo trực tiếp, đâu thể nào lại tốt bụng như thế cho phép cô ấy nghỉ ba ngày liền.
Cô xin Ôn Đại nghỉ ba ngày?
Hài Lòng sợ run lên, không có sở trường nói dối, cà lăm trả lời: "Tớ. . . . . . Đúng, đúng vậy, nhưng bây giờ tớ cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cho nên cho nên. . . . . . Có lẽ nghỉ ngơi một ngày là đủ rồi."
Không ngờ Ôn Đại lại giúp cô xin nghỉ ba ngày, chỉ là ba ngày hình như hơi có chút khoa trương, nhưng cũng khiến cho lòng cô cảm thấy ngọt ngào. Tư vị ấy không ngừng lan ra, nhưng vừa nhắc tới anh. Suy nghĩ của cô liền rất tự động nhảy đến cảnh tượng đêm qua.
Thật xấu hổ muốn chết!
Mặc dù cô không nhớ được toàn bộ, nhưng cũng nhớ được 7, 8 phần. Nhưng những cảnh tượng kia, làm cho hai gò má của cô nhất thời bỏng rát --
"Cậu chắc không?" Tiểu Hoa vẫn có chút hoài nghi, trên thực tế, cô càng nói chuyện phiếm với Hài Lòng, thì lại càng cảm thấy hình như cô ấy chưa bớt sợ. Cho nên, ngày mai cô ấy thật sự có thể đi làm sao?
"Ừhm, chắc." Cô đỏ bừng mặt gật mạnh đầu, may là cô nói chuyện điện thoại với Tiểu Hoa. Nếu không khuôn mặt đỏ bừng của cô, chắc chắn sẽ bị cô ấy nhìn thấu, chỉ có điều Ôn Đại vẫn đi làm như thường lệ, mà cô lại đau nhức mệt mỏi đến mức phải nghỉ ngơi. Thật là không thể so bì được.
"Woa, vậy thì tốt quá. Cậu không biết hôm nay tớ đã thê thảm như thế nào đâu." Vừa nghe được câu trả lời của cô, Tiểu Hoa