XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Số Nóng Bỏng 100%

Chỉ Số Nóng Bỏng 100%

Tác giả: Xuân Thu

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 134762

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/762 lượt.

thiếu chút nữa khóc lóc nức nở.
"Sao vậy?" Hài Lòng ngẩn ra, nhịn không được lo lắng hỏi.
"Hài Lòng, cậu biết không? Hôm nay cậu xin nghỉ, đúng lúc tớ ở lại văn phòng, Ôn Đại liền kêu tớ làm thay công việc của cậu, cho đến khi cậu đi làm lại, quét dọn, ghi chép tài liệu tớ đều có thể làm được. Nhưng mà. . . . . .
Hu hu, tớ nào biết cơm sườn ở đầu đường thật sự rất khó ăn, Ôn Đại mới ăn một miếng, sắc mặt liền thay đổi, còn cầm nguyên hộp cơm ném thẳng vào thùng rác. Cậu biết không, tất cả mọi người có mặt ở đó đều sợ hãi." Bao gồm cả cô, bởi vì hộp cơm sườn đó là do cô mua.
"Không thể nào!" Hài Lòng sợ hãi kêu lên. Cầm nguyên hộp cơm ném thẳng vào thùng rác, vậy chẳng phải anh định nhịn đói sao?
"Thật đó, tớ không lừa cậu, bởi vì tớ cũng ăn, thật sự rất khó ăn, sườn thật sự bị chiên quá dầu. Cho nên tớ đã chủ trương buổi trà chiều sẽ mua cà phê và bánh ngọt mà Ôn Đại thích ăn. Ai biết Ôn Đại ăn một miếng, sắc mặt lại thay đổi, sau đó cà phê và bánh ngọt kia cũng có cùng kết cục như hộp cơm sườn, bị Ôn Đại ném vào thùng rác, Ôn Đại còn mắng tớ, hu hu. . . . . . Anh ta nói tớ chỉ biết mua thức ăn cho heo rồi đưa cho mọi người ăn, nhưng cà phê và bánh ngọt đó là tớ đặc biệt đi khách sạn năm sao mua, sao có thể là thức ăn cho heo? Hơn nữa tớ cũng có ăn, tớ cảm thấy ăn rất ngon mà." Tiểu Hoa rất ai oán kể rõ sự bi thảm đã trải qua, mọi người ăn đều khen không dứt, chỉ có Ôn Đại --
Hu hu, lưỡi của anh ta có phải có vấn đề rồi hay không chứ!
"Không thể nào!" Hài Lòng căng thẳng, cà phê và bánh ngọt của khách sạn năm sao cao cấp cũng bị ném vào thùng rác, vậy chẳng phải là đã một ngày rồi anh vẫn chưa ăn cơm? Như vậy sao có thể chịu đựng được?
Sức ăn của anh rất lớn, nhưng lại rất kén ăn, nếu thức ăn không hợp khẩu vị, anh sẽ không ăn, cho nên mỗi lần làm bữa trưa và trà chiều, cô đều hết sức chăm chỉ. Chỉ sợ anh sẽ đói bụng, kết quả --
"Thật mà, tớ không có lừa cậu." Tiểu Hoa nôn nóng thanh minh, những chuyện này cũng không phải do cô bịa đặt lừa gạt Hài Lòng. Hơn nữa cũng có ít nhất 2, 3 người chứng kiến.
"Tiểu Hoa. Thật ra tớ đã khá hơn nhiều rồi, bây giờ tớ sẽ đến công ty làm." Hài Lòng cố gắng nâng cơ thể đau nhức vô lực lên, toàn bộ trái tim đều đang đặt trên người đàn ông cô yêu say đắm với cả ngày không ăn cơm, cho dù có phải bò đến Sự Vụ Sở.
"Hài Lòng, bây giờ cũng đã tan ca, hơn nữa Ôn Đại cũng đã về trước, cậu còn muốn đi làm hả?"
Trời cũng sắp tối rồi, cô ấy lại muốn đi làm, xem ra ngày hôm qua chắc chắn cô ấy đã bị kinh sợ không nhỏ, chẳng trách Ôn Đại lại cho phép cô ấy nghỉ ba ngày.
"Cái gì!" Hài Lòng ngẩn người, bây giờ cũng đã tan ca? Không thể nào?
Cô khó mà tin được, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh chiều tà đẹp lạ thường, đang chiếu rọi vào phòng, nhuộm bàn trang điểm của cô. Cô vội quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, đang chỉ sáu giờ năm phút.
Không, không thể nào, cô mà ngủ đến bây giờ, hơn nữa nếu không phải Tiểu Hoa gọi điện thoại cho cô, e rằng cô vẫn còn đang ngủ --
"Hài Lòng, cậu thật sự không cần tớ dẫn cậu đi sao? Tớ đang lái xe, chạy đến chỗ cậu chưa tới 20 phút."
Tiểu Hoa lo lắng hỏi.
Sau khi trải qua một ngày cực kỳ bi thảm, cô đã hiểu sâu sắc, thấy rõ sự tồn tại của Hài Lòng đối với tất cả đồng nghiệp trong công ty quan trọng đến cỡ nào.
"Không cần đâu, tớ. . . . . ." Cô từ chối, không dám tin.
Cô là heo sao? Nếu không sao lại có thể ngủ lâu như vậy?






Bing boong… Bing boong. . . . . .
Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cắt ngang câu nói của Hài Lòng, cũng thu hút ánh mắt của cô, chỉ vì giờ này, bình thường cô còn chưa tới nhà, cho nên ai lại đến tìm cô?
"Hài Lòng, cậu có khách à?"
Cô suy nghĩ một chút, bây giờ là cuối tháng, ngoại trừ chủ nhà ra, hẳn là không có bạn bè hay người nhà đến nhà trọ tìm cô, "Ừ, hẳn là chủ nhà tới thu tiền phòng, Tiểu Hoa, ngày mai đến công ty tớ sẽ tán gẫu tiếp với cậu, tớ đi mở cửa trả tiền cho chủ nhà trước."
"Được, vậy ngày mai nói chuyện tiếp, tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi." Tiểu Hoa gật đầu một cái, dặn dò rồi cúp điện thoại.
Cách xưng hô này khiến Ôn Đại nhíu mày, nhưng nể tình cô vi phạm lần đầu nên bây giờ anh sẽ không xử phạt cô. Nhưng cô nhất định phải biết, quan hệ giữa hai người bọn họ, đã có sự thay đổi.
"Hài Lòng, anh nghĩ có thể em chưa quen, nhưng anh hi vọng em đừng tái phạm nữa, đừng xưng hô như thế. Sau này nếu không có người ngoài, anh hi vọng em gọi anh là Đại, dù sao bây giờ em đã là người phụ nữ của anh."
Đại? Phụ nữ?
Hài Lòng ngây người, choáng váng, sửng sốt, cô cô cô cô. . . . . . Bây giờ cô là người phụ nữ của Ôn Đại --
"Không, không thể nào. . . . . .’’ Cô khó có thể tin, tự lẩm bẩm. Điều này sao có thể? Ôn Đại người cô yêu say đắm, thế mà lại muốn cô làm người phụ nữ của anh?
"Tại sao không thể?" Mày anh nhíu lại càng sâu, thấy đôi tay cô vịn vách tường chống đỡ cỡ thể, rõ ràng cả người cô đau nhức mệt mỏi. Tim anh nhất thời cảm thấy chua xót, vội vươn tay ôm