
Tác giả: Xuân Thu
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 134715
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/715 lượt.
sẽ vì anh mà bận bịu tay chân nấu đồ ăn cho anh, chỉ có cô --
Anh không kìm được bước về phía trước, nghiêng người dựa vào vách tường bên cạnh bàn bếp, tìm được một vị trí tuyệt vời xem cô nấu ăn, lẳng lặng nhìn cô sử dụng dao thành thạo. Xử lý nguyên liệu cực kỳ nhanh, có thịt bò, thịt gà, tôm, nấm bào ngư, con hàu, và bánh mì Pháp. . . . . .
Anh sửng sốt một chút, "Hài Lòng, anh nhớ em có vẻ không thích ăn bánh mì Pháp?" Trong ấn tượng, anh đã từng nghe cô nói với đồng nghiệp, trọng điểm là, phần lớn người ta sẽ không mua thức ăn mà mình không thích đặt ở trong nhà.
"Đúng vậy a." Cô trả lời rất tự nhiên, toàn bộ suy nghĩ đều tạm thời đặt trên đám nguyên liệu đang xử lý.
"Vậy em sao lại mua bánh mì Pháp?" Anh ngờ vực khó hiểu hỏi.
Trên thực tế, anh phát hiện những nguyên liệu trên kệ bếp, tất cả đều là thứ anh thích ăn, nhưng cô cũng không biết hôm nay anh sẽ đến nhà trọ của cô, nên căn bản không thể chuẩn bị chứ?
"Bởi vì em phát hiện anh rất thích ăn bánh mì Pháp, cho nên mỗi ngày em đều sẽ mua về làm nghiên cứu, xem có thể làm ra một số mùi vị mới hay không, như vậy anh sẽ không ngán." Cô rất lưu loát giải thích, sau đó lấy tất cả các nguyên liệu đã cắt sẵn sắp theo thứ tự, bắt đầu làm nóng chảo, chuẩn bị chế biến thức ăn.
Lòng Ôn Đại chấn động. Lộ ra vẻ xúc động không thể nói bằng lời.
Đã nhiều năm nay, ở Sự Vụ Sở, cô sắp xếp lo liệu bữa trưa và trà chiều, hầu như tất cả đều là món ăn mà anh thích. Anh vốn tưởng rằng cô nhận tiền lương của anh, nên mới lấy lòng anh. Không ngờ ngay cả trong nhà cô, cô cũng để anh làm chủ, thậm chí là vắt óc suy nghĩ --
Trời ạ, người con gái này thật sự, thật sự rất yêu anh, nhưng anh lại đối xử với cô như thế nào hả?
Muốn cô làm người tình của mình, làm người thứ ba không thể lộ ra ngoài ánh sáng!
Giờ khắc này, anh mới phát hiện bản thân mình thực ra lại tàn nhẫn và ích kỷ như vậy, giống như chức thư ký của cô. Tuy anh luôn cố tình hà khắc gây khó khăn cho cô, nhưng cô lại có thể hoàn toàn đạt được yêu cầu của anh, thậm chí còn làm tốt hơn, vẫn chỉ vì muốn ở bên cạnh anh. Hơn nữa, anh muốn trả lương cao hậu hĩnh cho cô để đền bù, tất cả những thứ đó cô đều không cần. . . . . .
Haizz, sao cô lại đần độn như vậy, ngu ngốc như vậy chứ? Còn anh sao lại đáng ghét như thế này, xấu xa tồi tệ như thế này cơ chứ?
Phòng bếp đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng xào thức ăn, cho đến khi Hài Lòng bày thức ăn ra đĩa, cô mới phát hiện ánh mắt của anh vẫn nhìn cô chằm chằm. Trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm kia có chút bối rối khó hiểu, khiến cô lập tức đỏ mặt.
"Đại, trong này rất nhàm chán phải không? Vậy anh có muốn ra ngoài phòng khách xem ti vi không? Anh yên tâm. Động tác của em sẽ cố gắng nhanh hơn một chút, nên rất nhanh sẽ có thể dùng cơm."
"Anh rất đói, anh giúp em thì chúng ta có thể sẽ ăn cơm nhanh hơn một chút, được không ?" Anh khẽ mỉm cười, nhìn hai gò má đỏ hồng của cô, người con gái e thẹn này khiến tim anh đột nhiên đập nhanh hơn, mạnh hơn.
Hài Lòng sửng sốt, không ngờ anh vậy mà lại nói ra lời đề nghị giúp đỡ, "Không, không cần đâu, tự em. . . . . ."
"Sao, có phải em chê anh tay chân vụng về không?" Ôn Đại nhíu mày, giả vờ tức giận quở trách, cắt ngang lời cô.
"Không phải không phải, là em. . . . . ." Anh tức giận, cô lúng túng vội vàng muốn giải thích.
"Không phải, vậy thì dạy anh giúp em như thế nào đi." Anh giả vờ nghiêm mặt. Dùng giọng điệu ra lệnh truyền đạt ý định của mình, nếu không chỉ nghĩ thôi cũng biết. Chắc chắn cô muốn anh giống như ông lớn ngồi ở phòng khách chờ dọn cơm.
"Được." Hài Lòng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, ai bảo cô cho tới bây giờ đều không thể từ chối yêu cầu của anh, huống chi là mệnh lệnh.
Cứ như thế, cô không thể không bắt đầu dạy anh giúp như thế nào, đương nhiên chỉ dạy anh những thứ đơn giản nhất, thoáng chốc, hai người đã phối hợp nhịp nhàng với nhau ở trong phòng bếp .
Đợi thức ăn -- sau đó bày thức ăn ra đĩa rồi đặt lên bàn, cô đang muốn sửa sang dọn dẹp lại những thứ dư thừa trên bếp, nhưng anh đã lôi kéo cô, ngồi vào bàn ăn.
"Ăn trước đi, lát nữa anh sẽ giúp em thu dọn chúng." Anh ôm eo cô, ngang ngược ra lệnh.
"Nhưng. . . . . ." Cô lo lắng liếc nhìn cái chảo đang đặt ở bồn rửa chén.
"Mặc kệ, anh muốn em ăn cùng với anh." Anh áp bức ngắt lời cô, dù sao mấy cái nồi, cái chảo này cũng không thể mọc chân rồi chạy mất, nhưng bụng anh đã đói đến mức kêu òng ọc òng ọc....
"Được rồi, vậy anh buông em ra, nếu không thì anh không thể gắp thức ăn được." Cô yêu anh, đương nhiên chỉ biết thỏa hiệp ngoan ngoãn nghe theo, nhưng anh cứ ôm cô như vậy, căn bản không thể ăn cơm được.
"Em đút anh ăn là được rồi."
Đút, đút anh ăn?
Hài Lòng mở to mắt đứng hình nhìn anh, cô có nghe lầm hay không?
"Không muốn?" Anh không vui nhíu mày, tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, liền khiến cô khẽ kêu lên:
"A, đau quá." Cô yếu đuối dựa vào ngực anh, đau nhức không ngừng thở sâu. Người đàn ông cô yêu say đắm sao lại ức hiếp cô như vậy?
"Tiếng rên này thật là êm tai.