
Tác giả: Xuân Thu
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 134768
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/768 lượt.
, trước tiên chúng ta hãy nói rõ, đầu tiên, mỗi tháng anh đều sẽ cho em một khoản tiền. . . . . ."
Tiền!
Tim Hài Lòng trong nháy mắt giống như bị kim đâm, cô cảm thấy tổn thương, ngắt lời anh: "Không cần, em không cần tiền của anh." Cô chỉ muốn yêu anh, một khi cầm tiền của anh, vậy tình yêu của cô tuyệt đối sẽ bị tiền làm cho vẩn đục, cô không cần!
"Vậy em muốn cái gì?" Ôn Đại sửng sốt một chút, không ngờ cô lại kích động như vậy, cắt ngang lời anh. Trên thực tế, anh muốn cho cô một số quyền lợi, nhiều đến mức vượt xa sự tưởng tượng của cô. Suy cho cùng muốn cô không danh không phận đi theo anh, anh cũng băn khoăn, cho nên trong khả năng của anh, anh đều có thể làm thỏa mãn mong muốn của cô.
"Em chỉ muốn tình yêu của anh, như vậy là đủ rồi, em cũng không thiếu tiền tiêu vặt, mỗi tháng anh trả tiền lương cho em rất hậu hĩnh. Gia đình em cũng không cần em gửi tiền về, cho nên tiền lương của em trừ tiền thuê nhà, nhu cầu sinh hoạt hằng ngày, và tiền học lớp nấu ăn ra, phần lớn, em đều để dành."
Cô lắc đầu một cái, bình tĩnh giải thích, tiền bạc đối với cô mà nói, không bằng tình yêu càng không làm cho cô khao khát.
Trong lòng Ôn Đại chấn động.
Cô vậy mà chỉ cần tình yêu của anh? Anh thật sự chưa từng gặp người con gái nào ngốc nghếch đến như vậy, phải biết rằng tiền bạc là thứ có ích nhất trên cõi đời này, tuy không phải vạn năng, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền.
Cô gái ngu ngốc này!
"Em biết lái xe không? Vậy anh mua một chiếc xe. . . . . ." Anh đang thầm mắng chửi trong long. Một người con gái không có danh cũng không có phận, ít nhất phải vì mình tranh thủ về mặt vật chất, ngộ nhỡ sau này nếu có chuyện gì sơ xuất. Cô mới có thể tiếp tục tồn tại được, ai ngờ cô lại ngốc đến mức không cần?
"Em không biết lái xe, cho dù biết, em cũng không muốn lái xe." Cô lắc đầu một cái.
"Tại sao?" Anh khó hiểu nhìn cô, cô chẳng lẽ không biết, cô càng không cần sẽ càng khiến cho lương tâm anh cắn rứt, hay cô căn bản đang lấy lui làm tiến, biết cái gì cũng không cần, sẽ khiến cho người đàn ông cảm thấy tội lỗi. Nếu đúng là vậy, sự suy tính của cô quả thực rất kín đáo, âm hiểm làm người khác phải sợ hãi.
"Em là dân mù đường." Cô xấu hổ lúng túng giải thích.
Anh không nói gì, siết chặt vòng tay, cô yêu anh nhiều hơn, thế nhưng anh lại cảm thấy mình căn bản không đáng có được tình yêu của cô. Nhưng muốn anh buông tay, anh lại luyến tiếc không nỡ rời bỏ cái cảm giác được yêu này. Cảm giác này, quả nhiên đúng như lời bà nội nói, vô cùng hạnh phúc. . . . . .
"A, đau quá!" Cô bỗng nhiên kêu lên, chỉ vì cơ thể mệt mỏi đau nhức, căn bản không thể chịu nổi cái ôm siết chặt của hai người.
"Chết tiệt. Đã làm em đau sao?" Anh vội thả lỏng tay.
"Không sao, Ôn. . . . . . Ách, Đại, anh có thể ôm em đến trước tủ lạnh không?" Cô lắc đầu, ánh mắt chú ý đến vị trí hiện tại của hai người, vội yêu cầu.
"Em khẳng định, em như vậy có thể nấu ăn sao?" Anh làm theo lời cô đi đến trước tủ lạnh trong phòng bếp, hơi hoài nghi đặt cô xuống, chỉ thấy hai chân cô vừa đứng trên mặt đất, liền khẽ cau mày mở cửa tủ lạnh, sau đó động tác có chút chậm chạp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn bên trong tủ lạnh.
"Có thể mà, chỉ có điều hôm nay em không đi chợ và siêu thị, cho nên chỉ có thể làm vài món ăn." Cô lo lắng ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên anh đến nhà trọ của cô, cô lại không thể chuẩn bị thức ăn ngon chiêu đãi anh, thật là hỏng bét.
"Không sao, cả ngày nay anh chưa ăn gì, tưởng chừng như sắp chết đói. Em đâu biết, buổi trưa Tiểu Hoa mua cái hộp cơm sườn quỷ quái chết tiệt kia. Hại anh ăn một miếng liền buồn nôn, ngay cả loại bánh ngọt cà phê kia cũng ngọt đến mức chết người, cô ta còn cả gan nói với anh là mua ở khách sạn năm sao."
Anh vừa nghĩ tới bữa cơm trưa và trà chiều, liền tức giận đến mức sắp phát điên. Tối hôm qua vì ứng phó với mị dược trong cơ thể cô, khiến cho anh sử dụng quá nhiều tinh lực, không ngờ hôm nay lại không thể lấp đầy bụng.
Hài Lòng vừa lấy nguyên liệu ra, vừa nghe anh nói chuyện, khóe miệng không kìm được khẽ nâng lên.
Không ngờ anh cũng nói lảm nhảm như phụ nữ, cảm giác thật là vô cùng đáng yêu.
"Em đang cười cái gì?" Anh tinh mắt nhìn thấy nụ cười mỉm của cô.
"Không có." Cô vội thu lại nụ cười, cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức toàn thân. -- Đem nguyên liệu đặt trên bàn bếp, tiếp theo cầm lấy tạp dề đặt ở bên cạnh bàn bếp mặc vào.
"Không có? Rõ ràng em đang cười." Anh không vui nhíu mày lại, chắc không phải cô đang cười anh --
"Lúc em nấu ăn đều sẽ không tự chủ được mà mỉm cười." Cô cầm dao lên, hoảng hốt cúi đầu, bắt đầu cắt xử lý nguyên liệu.
"Là như thế này sao?" Anh hơi nhíu mày, trực giác mách bảo anh rằng cô đang nói dối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mang tạp dề, cầm dao đứng trước kệ bếp của cô, tim anh lại không khỏi cảm động.
Đã nhiều năm qua, bên cạnh anh vẫn chưa từng thiếu bạn gái, bất kể là gặp gỡ qua lại, hay chỉ vì nhu cầu sinh lý, nhưng chưa từng có một cô gái nào