Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Thuộc Về Anh

Chỉ Thuộc Về Anh

Tác giả: Rachel Gibson

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341453

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1453 lượt.

Bà Gwen đề nghị đi giày khiêu vũ. Delaney làm mẹ nàng hoảng sợ bằng việc đề cập tới ủng câu cá cho dù nàng không có một đôi nào. Bà Gwen đề nghị một "bộ Anne Klein đẹp đẽ". Delaney nghĩ rằng nàng có thể mặc một "bộ đồ da bó đẹp đẽ" mà nàng có sẵn nhưng đã trở nên không phù hợp khi nàng bị kẹt ở đất Truly. Rồi Max bước vào và đề xuất rằng ông sẽ chia món gà.
Khi Delaney hoàn thành công việc, Lanna thích mái tóc mới tới mức thưởng thêm cho nàng mười đô la. Ở Truly, đó là một lời khen tặng hiếm thấy. Khi tiệm thẩm mỹ đã vắng khách, nàng quét tóc và kiểm tra sổ hẹn. Nàng chỉ còn không tới một tiếng nữa trước cuộc hẹn cắt và sấy tóc lúc ba giờ rưỡi. Cuộc hẹn với vị khách nam thứ hai từ lúc nàng mở tiệm, và nàng ngại. Một vài người đàn ông có khuynh hướng nghĩ rằng nàng bỏ ra cả tiếng rưỡi đồng hồ lướt tay qua tóc của họ căn bản là vì nàng muốn sau đó được mời đi uống nước ở Nhà trọ số Sáu. Nàng chẳng bao giờ biết vị khách nào sẽ suy diễn công việc của nàng thành một lời gợi ý tình dục. Tình trạng hôn nhân chưa từng là một nhân tố. Nó có lạ lùng thật, nhưng không quá hiếm hoi.
Trong khi chờ đợi, nàng đếm sản phẩm trong phòng chứa đồ, tự nhủ rằng mình đang không chờ nghe tiếng chiếc Jeep màu đen quen thuộc, nhưng nàng lại đang làm thế.
Nàng đếm số khăn lau đầu và viết một đơn đặt hàng thêm vài tá nữa. Nàng cần thêm lô uốn tóc nữa, tất cả nhờ có Wannetta, và ngay khi nàng xong việc kiểm kê đồ đạc, tiếng sỏi lạo xạo dưới bước chân nhẹ vọng đến nàng từ bãi đỗ xe phía sau. Nàng ngồi yên và lắng tai nghe cho tới khi âm thanh đó lặp lại lần nữa. Trước khi có thể nghĩ ngợi gì về nó, nàng cầm theo một thùng rác nhỏ và chầm chậm mở cửa sau.
Sophie đứng nơi mũi chiếc Cadillac bạc, đang nâng cần gạt nước của kính chắn gió bằng một tay. Tay kia cô bé cầm một phong bì trắng. Cô bé nhét bao thư dưới cần gạt nước và Delaney không cần phải nhìn tờ giấy được đánh máy để biết trong đó nói gì.
"Là cháu?"
Sophie quay vòng lại, đôi mắt mở to, và đưa một tay lên ngực áo parka màu xanh. Miệng cô bé há hốc, sau đó ngậm nhanh lại. Delaney cảm thấy cô bé trông có vẻ choáng váng. Delaney không biết nên cảm ơn cô bé vì không phải là kẻ lén lút tâm thần hay quát vào mặt cô bé vì là một đứa bé hỗn xược.
"Cháu chỉ… chỉ…" cô bé lắp bắp khi giật lại cái phong bì và nhét nó vào túi.
"Cô biết việc cháu vừa làm. Cháu mới để lại cho cô một lời cảnh báo khác."
Sophie vòng tay quanh ngực. Cô bé cố tỏ ra ngang ngạch, nhưng khuôn mặt của cô bé chỉ tối màu hơn tuyết dưới chân một chút.
"Có lẽ cô sẽ phải gọi điện cho cha cháu."
"Ông ấy đang đi hưởng tuần trăng mật," cô bé nói thay vì phủ nhận chuyện gì.
"Không phải đi suốt đời chứ. Cô sẽ chờ cho tới khi ông ấy về."
"Cứ làm thế đi. Ông ấy sẽ không tin cô đâu. Ông ấy chỉ tử tế với cô vì chị Lisa thôi."
"Chú Nick của cháu sẽ tin cô. Chú ấy biết hai bức thư kia đấy."
Hai tay của cô bé buông thõng xuống bên hông. "Cô sẽ nói với chú ấy ư?" cô bé gào lên như thể Delaney mới là người làm chuyện gì sai trái.
"Phải, và chú ấy sẽ tin cô." Ánh mắt nàng thể hiện sự vững tin mà nàng không hề cảm thấy. "Chú ấy sẽ không thích đâu khi cô cho chú ấy biết rằng cháu là người để lại những lời đe dọa."
Sophie lắc đầu. "Cô không thể nói với chú ấy."
"Cho cô biết tại sao cháu cố lén lút hù dọa cô đi, và biết đâu cô sẽ không gọi chú Nick."
Sophie nhìn chằm chằm nàng trong một lúc lâu sau đó lùi lại vài bước. "Thử đi và cứ gọi cho chú ấy xem. Cháu chỉ cần phủ nhận nó."
Delaney nhìn cô bé biến mất khỏi khu đậu xe, sau đó nàng quay lại và bước vào tiệm thẩm mỹ. Nàng không thể bỏ qua cho Sophie việc cô bé đã làm, nhưng vấn đề là, nàng không biết phải làm gì trong chuyện này. Nàng chưa có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ, và nàng không muốn nói điều gì đó kiểu như thế này với Lisa khi cô trở về từ tuần trăng mật. Nàng cũng ngờ rằng Lisa có những vấn đề riêng với Sophie, và nàng chẳng muốn thêm vào đó. Chỉ còn mỗi Nick. Nàng tự hỏi không biết anh có tin nàng chăng.
Nàng vẫn còn băn khoăn đến tận chiều hôm sau khi Sophie bước vào tiệm thẩm mỹ vào lúc ba giờ rưỡi. Delaney ngẩng lên khỏi bộ tóc giả của bà Stokesberry và nhìn cô bé đang lảng vảng ở gần cửa trước. Cô bé kẹp hai bên mái tóc dày lên trong hai chiếc kẹp đính hoa, và đôi mắt đen của cô bé mở to trên khuôn mặt bé nhỏ. Cô bé trông như một cô nhóc hoảng sợ trong cái áo choàng lông to tướng. "Một phút nữa cô sẽ ra với cháu," nàng bảo cô bé, sau đó tiếp tục chăm sóc khách hàng của mình. Nàng trùm mái tóc giả màu trắng lên đầu bà khách, sau đó đưa cho bà một bộ tóc màu đen đội trên một cái khuôn đầu nhựa cứng. Nàng giảm giá cho bà lão Stokesberry, sau đó giúp bà ra khỏi cửa.
Delaney chuyển sự chú ý sang Sophie và chờ cô bé nói. Sau một lúc do dự, Sophie lên tiếng, "Cô đã không gọi chú Nick tối qua."
"Có thể cô đã gọi mà chỉ là cháu chưa biết đó thôi."
"Cô không làm thế bởi vì cháu ở với chú ấy cho tới khi cha và Lisa về."
"Cháu nói đúng. Cô chưa gọi cho chú ấy."
"Hôm nay cô đã nói chuyện với chú ấy chưa?"
"Chưa.