
Tác giả: Đan Đan
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341471
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1471 lượt.
uật, nhất nhất theo cô, chăm sóc cô.
Cô rất ít nói chuyện với anh, thậm chí, ngay cả một nụ cười cũng trở nên xa xỉ. Khoảng thời gian này, cô không từ chối nhưng cũng không tiếp nhận anh, như một con búp bê bằng gỗ, cô luôn dùng ánh mắt lặng lẽ để nhìn anh.
Lúc mang thai Duyệt Duyệt được sáu tháng rưỡi, vào một đêm, anh lại nhỏm dậy, đi sang phòng bên cạnh đắp chăn cho cô, hoảng hốt phát hiện cô đang hôn mê bất tỉnh còn trong chăn đầy những máu, là do nhau thai bám thấp dẫn đến ra máu quá nhiều.
Khi đó, bác sĩ nói nếu đẻ con, cơ hội sống của Duyệt Duyệt là rất thấp.
Tất cả tâm huyết của anh và cô đều đặt vào con gái, quá trình giữ gìn thai thật vất vả, cô đã phải chịu đựng rất nhiều, còn anh, áp lực tâm lý cũng không hề ít.
Bất kể là ngày hay đêm anh đều gần như rất ít ngủ, lúc nào cũng giữ mình ở trạng thái minh mẫn nhất, chỉ cần cô hơi động đậy, anh đã lập tức lo lắng. Họ đã cố hết sức để giữ được Duyệt Duyệt, kiên trì cho đến giây phút cuối cùng.
Sau khi Duyệt Duyệt sinh ra, anh cùng cô lần đầu tiên cho con bú, lần đầu mặc áo quần cho con…
Cô vẫn rất ít cười, nhưng khi ở trước Duyệt Duyệt khuôn mặt thường thoáng hiện ra một thoáng niềm vui nhỏ.
Khi Duyệt Duyệt được tuổi rưỡi, mẹ vợ ngập ngừng đề nghị anh mang Duyệt Duyệt đi giám định DNA, các bậc trưởng bối đều thấy vành thuỳ tai của bé giống hệt anh, nếu không phải là con ruột, rất khó có sự trùng hợp như vậy. Thực ra trước nay anh vẫn biết khả năng Duyệt Duyệt là con mình là rất lớn, thế nhưng, anh lắc đầu từ chối, bất kể là con của ai, đối với anh mà nói, điều quan trọng nhất là Duyệt Duyệt là con gái cô.
Quán cà phê vào buổi chiều tương đối ảm đạm, anh vừa chuyên tâm phác thảo giáo án cho tiết giảng tới, vừa để mắt trông chừng từng cử chỉ hành động của Duyệt Duyệt.
Anh bây giờ hoàn toàn tự chăm sóc con gái cho nên không quay lại Văn phòng Luật làm việc mà nhận dạy hợp đồng ở trường đại học, tuy thu nhập không cao như trước nhưng được cái thời gian tự do, hơn nữa, anh cũng thích được đối diện với những khuôn mặt tươi cười hồn nhiên đầy mơ mộng của các học sinh.
- Ai da! - Duyệt Duyệt va phải người khác, ngã ngồi phệt mông xuống sàn nhà.
Anh vội vã đứng dậy.
- Duyệt Duyệt đau, nhưng không khóc! - Duyệt Duyệt vỗ vỗ vào cái mông bị đau, rất dũng cảm bám vào quần người lớn, tự đứng dậy, sôcôla trong tay cô bé vãi đầy ra mặt đất.
- Rất xin lỗi! – Anh vội vã xin lỗi người kia, lo lắng xắn ống quần con gái lên kiểm tra xem cô bé có bị thương hay không.
May quá, không bị thương.
Anh thở phào, cuối cùng mới chậm chạp nhận ra ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn của người kia đang chăm chú nhìn mình.
Anh ngước mắt.
Là Khương Du Tâm.
Ánh mắt Khương Du Tâm nhìn anh lại càng thêm lạnh lùng, vẻ chán ghét nhìn vào hai vết tay nhỏ mà Duyệt Duyệt bám vào để lại trên quần cô ta.
- Thật là đứa trẻ đáng ghét! – Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, hoàn toàn giống như người qua đường đi lướt qua họ.
Duyệt Duyệt tủi thân phụng phịu.
Đứa trẻ ba tuổi, đã có thể hiểu được thế nào là “đáng ghét”.
Anh điềm tĩnh ôm con gái lên:
- Mẹ đi làm sắp về rồi, chúng ta cùng đi tìm mẹ nào!
Quả nhiên, Duyệt Duyệt lập tức vui vẻ vội vã gật đầu.
Sở dĩ chọn quán cà phê này ngồi đợi vào mỗi chiều, phần là vì Duyệt Duyệt rất thích ăn bánh ga tô trà xanh ở đây, phần nữa là vì quán cà phê này ở tầng dưới công ty cô làm việc.
Đứa nhỏ chưa được đầy tuần tuổi, cô đã ra ngoài kiếm việc, có thể vì sống cùng anh trong một ngôi nhà khiến cô thấy sượng sùng.
Anh cẩn thận bế con lên, Duyệt Duyệt vui vẻ áp mặt mình vào má bố, thì thầm:
- Cô ấy thật là đẹp!
Nhìn theo hướng tay con gái chỉ, anh nhìn thấy Khương Du Tâm đã vào ngồi ở vị trí VIP.
Duyệt Duyệt của anh không bao giờ thù dai.
Ngồi đối diện với Khương Du Tâm là một nhân vật sáng láng trong giới thương gia, anh đã từng nhìn thấy trên tạp chí, bên cạnh là một quý bà đang không ngừng tấm tắc điều gì đó.
Có lẽ là một buổi coi mặt, nghe nói nguy cơ tài chính của tập đoàn Khương Thị mãi vẫn không có cách giải quyết, Khương Du Tâm luôn cố tìm một người chồng có thể giúp công ty chuyển dữ hoá lành.
Anh không muốn nán lại, trêu đùa con gái bước ra khỏi quán cà phê, không phát hiện ra ánh mắt ngạo mạn tựa có tựa không vẫn luôn nhìn phía sau lưng mình và con gái.
Đợi thêm chút nữa, rất nhanh sẽ thấy cái không khí cao điểm lúc tan tầm.
Anh nhìn thấy một cái bóng trầm mặc hòa mình trong dòng người tan sở, bước ra khỏi tòa nhà.
Vợ anh năm nay đã sắp tốt nhiệp đại học, hiện đang làm việc tại phòng nhân sự của một công ty hợp tác đầu tư giữa Trung Quốc và nước ngoài. Anh thừa nhận hai năm trước khi cô ứng tuyển, anh đã dựa vào mối quan hệ thân quen ngầm giúp cô có được cơ hội này, nhưng giờ cô đã sắp đảm nhận chức vụ quản lí bộ phận của phòng, đó hoàn toàn là dựa vào sự nỗ lực của cô.
Duyệt Duyệt thường trách mẹ không có thời gian học vẽ cùng con bé.
Cô khách sáo tạm biệt từng đồng nghiệp, sắp đến tuổi ba mươi, trên gương mặt trẻ con của cô đã có thêm cả trầm tĩnh