Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Yêu Không Cưới

Chỉ Yêu Không Cưới

Tác giả: Đan Đan

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341560

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1560 lượt.

nữa, anh cũng đều từ chối. Bởi vì, Tiểu Minh Minh sẽ trề môi ra với anh.
Có một thời gian, sau khi xem phim hoạt hình siêu nhân, cô liền háo hức muốn thử:
- Em sẽ làm siêu nhân, em sẽ biết bay! Em sẽ mãi mãi bảo vệ anh, không để người khác bắt nạt anh nữa.
Câu nói đó của cô lúc nào cũng khiến anh thấp thỏm lo lắng, lúc nào cũng đi theo phía sau cô, sợ cô vì bay đi mà sứt đầu mẻ trán.
Vì anh, Minh Minh đã liều mình đánh nhau với tiểu ác bá!
Từ khi đó, ác mộng không lúc nào không vây quanh anh.
Trong mơ, có lúc anh thấy khuôn mặt Tiểu Mỹ khi bị các chú công an khóa vào xe tù biến thành mặt của Minh Minh, càng nhiều lúc, khuôn mặt có đôi mặt vĩnh viễn nhắm nghiền kia lại biến thành cô…
Anh thừa nhận, anh không dũng cảm, anh rất sợ, anh không có chút sức lực nào để bảo vệ cô, thậm chí còn liên tục làm liên lụy tới cô. Cho nên, khi bố mẹ nói đến chuyện ra nước ngoài du học, anh lập tức gật đầu trong sự bất ngờ ngoài mong đợi của họ. Một mình đi sang bên đó trước, thậm chí, còn không nói tạm biệt với Minh Minh.
Sau khi đến Australia, có một lần, anh lấy hết can đảm, chạy ra bốt điện thoại công cộng, dùng chỗ tiền lẻ mà mình tích góp được, nhấn gọi vào số điện thoại mà anh đã thuộc lòng.
-Cháu hỏi Minh Minh à? Mấy ngày trước nó nổi giận ghê lắm, búp bê sứ, cốc chén trong phòng đều bị nó quăng đi hết. Nó còn nói, nếu gặp lại cháu nhất định sẽ làm cháu biến thành cái hình đầu heo. Phong à, giờ nó vẫn trong cơn giận, cô thấy hay là mấy hôm nữa cháu hãy gọi lại.
Minh Minh bình thường lúc nào cũng cười hì hì, nhưng ai cũng biết, mỗi lần cô giận là vô cùng đáng sợ.
Anh chùn lại.
Sau đó, lại qua nửa tháng, anh nghĩ, chắc cô đã bớt giận. Anh vẫn muốn đợi cô bớt giận sẽ dỗ dành cô.
-Phong à? Giờ ở nhà cô, tên của cháu trở thành cấm kỵ rồi, vừa nhắc tới cháu, Minh Minh liền trở mặt, nói sau này nếu gặp lại cháu, gặp một lần đánh một lần. Phong à, hay là sau này cháu đừng gọi điện đến mà tự rước khổ vào thân, con bé này, được cô chú chiều thành ra hư rồi, tính khí tệ quá.
Vẫn còn đang tức giận?
Anh nhát gan, sợ cái tiếng gầm sư tử Hà Đông của cô. Thế nên, anh bắt đầu viết thư cho cô.
“Minh Minh, bớt giận chưa? Đã bớt giận rồi chứ?...”
“Minh Minh, tha thứ cho anh nhát gan, có được không?”
“Minh Minh, dù tức giận thế nào cũng đợi anh trở về nhé!”
“Minh Minh, lớn lên, anh lấy em, có được không?...”
Viết rất nhiều rất nhiều thư, mới phát hiện ra một chuyện rất gay go.
Cho dù anh nhắm mắt vẫn có thể lần ra đường đến nhà cô, thế nhưng lại không nhớ địa chỉ gửi thư.
Cho nên, anh nghĩ, có lẽ nên đợi đến thời cơ thích hợp, đưa tất cả chỗ thư mà anh viết cho cô, cô xem xong thư nhất định sẽ cảm động và quên đi nỗi giận đối với anh.
Thế nhưng, một năm, hai năm, ba năm, anh với tính tình trầm mặc của mình, vẫn chưa đợi được thời cơ thích hợp. Sau này, có internet rồi, anh muốn nhờ mẹ hỏi thăm xem cô có MSN không, muốn từng chữ từng chữ gõ ra lời xin lỗi với cô để xem liệu có thể bù đắp bớt sự xa cách mấy năm nay? Thế nhưng cho dù anh mắm môi mắm lợi cố gắng lấy can đảm thế nào cũng không dám nói với mẹ, mình muốn theo đuổi em họ Minh Minh.
Cho nên, lại thêm một năm, hai năm, ba năm… Cuối cùng cũng đến lúc, anh tự lên lịch thời gian cho chuyến bay về của mình.
Thế nhưng, thì ra, không ai có thể đứng ở một nơi đợi bạn quá lâu, cô bây giờ đã có một người đàn ông khác yêu chiều, nâng niu. Còn kẻ nhát gan, sau mười sáu năm chờ đợi, kết cuộc chỉ là tiếc nuối.
Người đàn ông lịch lãm trông có vẻ đã từng quen biết cuối cùng cũng rời khỏi tầm mắt cô, cô nhẹ nhõm thở phào, tinh nghịch lè lưỡi.
Thực ra mà nói, từ khi có người gỗ, quan hệ giao tiếp của cô ngày càng thu hẹp lại, không còn kết giao mọi nơi như trước nữa.
Khi mới kết hôn, mỗi lần đi tụ tập cùng với đám bạn trai, Lương Tử Tích tuy không nói rõ là không thích, nhưng cho dù bận thế nào cũng sắp xếp thời gian đi cùng cô. Cũng vì thế, cuộc tụ tập vốn rất vui vẻ, vì sự có mặt của anh, không khí giảm đi rõ rệt. Mọi người lúng túng đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt trời sinh vốn nghiêm túc của anh khiến họ khá cụt hứng.






Hơn nữa, rõ ràng là mọi người quen đùa nghịch, lúc hát Karaoke thích tranh nhau giành mic, cũng thích chen vai thích cách ngồi túm lại vào nhau, hò hét om sòm. Cô quen với việc đó, nhưng Lương Tử Tích lại không quen.
Nếu có người anh em nào đó của cô muốn thân thiện với anh hơn, làm như thân mật khoác vai anh, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn vào cái bàn tay đường đột lúc đó, thực sự khiến người ta phát ngượng.
Càng nhiều lúc, tuy Lương Tử Tích ngồi lặng lẽ, nhưng mỗi lần cô động tay động chân với đám bạn trai, khuôn mặt anh càng lúc càng sầm lại. Theo lời bạn bè cô mô tả, đúng là đã có chút gần chuyển sang xám đen.
Hơn nữa, sau này cô phát hiện, mỗi lần tụ tập chỗ ngồi của Vương Xuân Đạo đều ở xa cô một cách kỳ lạ. Cậu ta trước đây vốn thích nhất ngồi dính với cô cơ mà.
Về điểm này, ngay cả Vương Xuân Đạo cũng tỏ ra