Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới

Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới

Tác giả: Lương Hải Yến

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134708

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/708 lượt.

. Tại sao anhlại.....” Vạn Linh Chi không hiểu,nếu như anh không ăn được, sao còn dẫn mình tới chỗnày?
“Em thích, không phải sao?” Tống Thiên Tước không thấy có chỗ nào là không đúng, anh nói: “Coi như đây là bồi thường cho em vì sáng sớm hôm nay anh bỏ lại em một mình ở nhà mà đi làm.”
Vạn Linh Chi có chút nghẹn ngào. Người đàn ông này mặc dù luôn bày sắc mặt cho cô xem, nhưng chưa bao giờ chân chínhtổn thương cô lấy một lần, lần này lại càng chiều ý cô. Làm thế nào đây, cô thế nhưng lại phát hiện mình có chút thích anh, thậm chícó thể còn nhiều hơn so vói mức một chút.
“Thậtxin lỗi, anh không cần phải chiều em như vậy, anh lạikhông ăn được.” Cô cúi đầu, cố gắng kiềm chế không để cho mìnhkhóc òa.
“Không nên đụng một chút là lại nói xin lỗi.” Tống Thiên Tước không thích nhìn thấy dáng vẻ uất ức cầu toàn của cô: “Hơn nữa, những món này cũng không phải tất cả đều là đồcay.”
Đây chính là lần đầu tiên Tống Thiên Tước an ủi phụ nữ trong suốt ba mươi năm nay.Trời ạ, đây là chuyện chưa bao giờ xảyra!
Vạn Linh Chi buông chiếc đũa trong tay xuống: “Em ăn no rồi, chúng ta về thôi.”
“Ăn no rồi?” Cô gái nhỏ này rõ ràng là đang nói dối, mới vừa rồi rồ rànglà còn ăn rất vui vẻ, sao giờ đã nói là no rồi.
“Nếu không ăn hết, anh không cho em đi.” Anh cau mày ra lệnh, không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà phá hỏng tâm trạng hào hứng hôm nay.
“Không được.” Đây là lần đầu tiên Vạn Linh Chi nói ra chữ ‘Không’với người khácmà người này lại chính là chồng mới cưới của cô.
“Cái gì?” Tống Thiên Tước không tin nổi vào lỗ tai của chính mình, người con gái có lá gan nhỏ như chuột này lại dám phản đối lời nói của anh.
“Em....nói là, em thật sự không ăn nổi nữa, chúng ta vềnhà thôi.” Anh nói dạ dày anh không tốt, cô cũng không muốn ăn tiếp nữa, đến lúc đó dạ dày của anh lại càng không thoải mái thì phải làm sao?
“Thật sự không ăn nổi nữa sao?” Tống Thiên Tước không còn cứng rắn như mới vừa rồi nữa.
Vạn Linh Chi dùng sức gật đầu, hai tay để xuống bên dưới bàn ăn, không đụng tới bất kỳ vật gì đặt trên bàn ăn nữa, để tỏ rõ quyết tâm: “Dạ dày của anh không tốt, đừng ăn những món này, chúng ta về nhà đi đầu bếp ở nhà nấu ăn cũng rất tuyệt.”
Lý do sứt sẹo này của cô, rơi vào trong tai Tống Thiên Tước lại giống như một dòng nước ấm chảy khắp đáy lòng anh. Người con gái nhìn có vẻ vừa nhát gan vừa yếu đuối này, thì ra cũng sẽ có lúc vì anh mà quyết tâm giữ vững ý kiến của bản thân.
"Đi thôi." Anh gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán hóa đơn xong, liền dẫn cô ra khỏi nhà hàng: "Chúng ta đừng về nhà, đi chỗ khác trước đã."
"Hả?" Vạn Linh Chi không hiểu lý do nên ngẩng lên đầu nhìn về phía anh: "Đi đâu?"
Tống Thiên Tước cúi đầu, chuyển tầm mắt sang nhìn cô một lúc lâu: "Anh phát hiện câu hỏi của em càng ngày càng nhiều hơn rồi."
Vạn Linh Chi giật mình, sau đó đột ngột cúi đầu, âm thầm hối hận. Xong rồi, vậy mà cô lại can thiệp chuyện của anh rồi! Mẹ Vạn từng nói với cô, phụ nữ không được phép can thiệp vào quyết định của chồng mình, nếu không sẽ bị chán ghét: "Thật xin lỗi." Cô lại mở miệng nói xin lỗi, anh ấy chắc sẽ không càng ngày càng ghét cô hơn chứ.
"Anh nói rồi, không cần phải nói xin lỗi nữa." Tống Thiên Tước thấy cô lại cúi đầu xuống, biến trở về dáng vẻ cẩn thận, dè dặt vốn có thì khẽ cau mày: "Em có quyền tự mình nói ra suy nghĩ của bản thân, hỏi chuyện muốn hỏi."
"Còn nữa, anh hi vọng lúc em nói chuyện em có thể nhìn anh... anh cũng không phải là người mọc ra ở trên mặt đất, em cúi đầu là muốn nói chuyện với mặt đất sao?"
"Oh." Cô nhỏ giọng lên tiếng.
"Hả?" Anh hừ nhẹ, không vui khi thấy cô vẫn còn đang cúi thấp đầu.
Vạn Linh Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, không được tự nhiên nghênh đón ánh mắt của anh: "Em. . . . . . biết rồi."
"Rất tốt." Tống Thiên Tước hài lòng gật đầu. Sau khi hai người lên xe, anh liền lên đường chạy thẳng tới mục tiêu đã định, rất nhanh đã đến nơi mà anh muốn dẫn cô tới.
Sau khi an toàn dừng xe lại, Tống Thiên Tước xuống xe vòng qua đầu xe, giúp cô mở cửa xe: "Xuống đây đi."
"Đây là …?" Vạn Linh Chi ngẩng đầu nhìn qua cao ốc công ty bách hóa không lồ ở trước mắt, không hiểu anh muốn làm gì.
"Hành trình buổi trưa hôm nay của anh là phải đi khảo sát công ty bách hóa này. Bởi vì đi ăn cơm trưa cùng em, cho nên anh không có thời gian, bây giờ em ăn no rồi, nên giúp anh đi khảo sát đi." Nói xong, liền kéo tay của cô khoác lên cánh tay của mình, từ từ đi vào bên trong giống như một đôi tình nhân đang đi dạo.
Mỗi tầng lầu bọn họ đều đi qua hết, ước chừng mất gần một tiếng đồng hồ, Tống Thiên Tước nghiêng đầu hỏi cô: "Có nhìn ra được công ty bách hóa này có chỗ nào khác những nơi tương tự như vậy không?"
"Em. . . . . . không hiểu những chuyện trên phương diện kinh doanh lắm." Vạn Linh Chi thế nào cũng không ngờ tới anh sẽ hỏi mình về vấn đề liên quan tới phương diện kinh doanh.
"Không sao, anh chỉ muốn biết xét theo quan điểm của một khách hàng bình thường, sẽ đánh giá công ty bách hoa này như thế nào?" Tống Thiên Tước vốn dĩ cũng không