
Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng
Tác giả: Thị Kim
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341795
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1795 lượt.
inh vàng.”
Vân Phỉ không nhịn được cười phì một tiếng. Úy Đông Đình mừng thầm trong bụng, cuối cùng cũng dỗ được tiểu nương tử rôi, xem ra là tha thứ cho y rồi.
Đáng tiếc, còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe Vân Phỉ nói: “Ta muốn đi ngủ, chàng ra ngoài đi.” Thì nụ cười trên mặt Úy Đông Đình bỗng cứng đời.
Vân Phỉ giậm chân nói: “Nếu chàng không đi thì ta đến Thục Hòa Cung ngủ với mẹ.”
Úy Đông Đình đành phải nói: “Được, ta đi, nàng ngủ sớm đi.”
Y rầu rĩ quay người đi, vừa đi đến gian ngoài thì nghe thấy tiếng đóng cửa.
Cách một cánh cửa nhưng cứ như là cách trăm sông ngàn núi. Y xoa bóp chân mày, thở dài một hơi. Làm nàng cảm động còn khó hơn cả công thành đoạt đất.
Sáng ngày hôm sau, Vân Phỉ ra khỏi phòng thì cả kinh. Sau bình phong ngoài cửa có một chiếc giường nhỏ, trên đó gối và chăn đủ cả. Lẽ nào đêm qua Úy Đông Đình ngủ ở đây?
Đại tướng quân uy phong lẫm liệt trước ba quân đúng là đã co chân cong gối ngủ trên chiếc giường này, hơn nữa liên tục ngủ bảy đêm. Mỗi ngày trôi qua, nỗi bực dọc trong lòng Vân Phỉ phai nhạt bớt một chút. Tuy nàng vẫn không cho y vào phòng ngủ nhưng lại chịu nói với y vài câu.
Tiêu Phòng điện sửa sang xong, Vân Phỉ dọn ra khỏi tây noãn các, vốn tưởng Úy Đông Đình sẽ mặt dày chạy tới làm thần giữ cửa nữa nhưng không ngờ đêm ấy y lại không tới. Lòng Vân Phỉ có một cảm giác là lạ, đến đêm thứ hai y vẫn không tới.
Càng kỳ lạ hơn là, mấy ngày trước, bất luận y bận thế nào thì cũng sẽ về ăn cơm với nàng, dỗ nàng ăn này ăn kia. Nhưng từ khi nàng dọn tới Tiêu Phòng điện thì y giống như bị mất tích, không thấy tăm hơi đâu cả.
Chạng vạng ngày thứ ba, khi cơm tối được dọn lên thì vẫn không thấy bóng dáng Úy Đông Đình đâu cả. Vân Phỉ không nhịn được nữa, vờ như vô tình hỏi Kim Đa: “Mấy ngày nay đại tướng quân dùng cơm ở đâu?”
“Ở Vinh Hi cung.”
Ở nơi đó, không chỉ có tỷ tỷ và cháu gái của y mà còn có một biểu muội thầm mến y, lớn tuổi mà chưa gả.
Vân Phỉ chơt không thấy có khẩu vị gì nữa, ăn được vài miếng là buông đũa xuống, tức giận nói: “Chuấn bị nước nóng.”
Vân Phỉ nằm trong bồn tắm, bắt đầu nghĩ này nghĩ nọ. Úy Đông Đình xưng đế là chuyện sớm muộn, đến lúc ấy hắn cũng sẽ như cha nàng vậy, mỹ nữ sẽ tiến cung như nước chảy. Nàng không còn tâm trạng nào để tắm rửa nữa, chuẩn bị vào trong phòng đếm vàng.
“Kim Đa, mang khăn lại đây.”
Phía sau vươn tới một bàn tay, nâng một chiếc khăn tắm thật dày. Vân Phỉ nhận lấy chiếc khăn, phát hiện bàn tay kia hơi to. Ngước mắt lên, nàng nhìn thấy người đang khom lưng hầu hạ mình, không phải là Kim Đa mà là Úy Đông Đình.
Lúc này người nàng không mảnh vải che thân, vội hét lên một tiếng rồi ném chiếc khăn vào mặt y, vội vội vàng vàng đi nhặt quần áo của mình.
Úy Đông Đình cười nói: “Cẩn thận.” Tiện tay cầm một chiếc khăn mỏng che người nàng lại.
“Chàng mau ra ngoài đi!” Vân Phỉ đỏ bừng mặt, vươn tay che ngực lại.
“Đâu phải chưa thấy qua, nàng hoảng hốt gì?” Y bế nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, chỉ để lộ ra gương mặt đỏ ửng.
Phỉ hung dữ trừng hăn: “Chăng phải chàng đang ở bên biểu muội của mình sao?”
Úy Đông Đình vội vàng giải thích: “Mấy ngày trước ta bị cảm lạnh, sợ lây bệnh cho nang nên mấy ngày nay không dám tới.” Y đột nhiên thấy vui mừng, cười hì hì hỏi: “Thế nào, nàng ghen sao?”
Vân Phỉ hừ lạnh: “Ai thèm ghen, ta chỉ thấy biểu muội của chàng cũng không tồi, chi bằng nạp vào hậu cung đi.”
Úy Đông Đình chần chừ một lúc rồi e dè hỏi: “Nàng bằng lòng thật sao?”
Vân Phỉ nói nghe chua như giấm: “Ta có gì mà không bằng lòng chứ. Dù sao thì sớm muộn gì chàng cũng có vô số phi tần, thêm một biểu muội thì có sao đâu chứ.”
Úy Đông Đình làm như thở phào nhẹ nhõm, cười như trút được gánh nặng: “Nàng bằng lòng thì tốt.”
“…” Nàng thầm nắm chặt nắm đấm trong chăn, giận đến nỗi mắt cũng tóe lửa. Thôi thôi thôi, dù sao thì đàn ông là thế, muốn bọn họ kiên trinh như ngân lượng thì đúng là vọng tưởng. Nàng lấy từ dưới gối ra một đĩnh vàng, tập trung suy nghĩ làm thế nào để tiền sinh ra tiền mới tốt.
Úy Đông Đình thì thầm vào tai nàng. “Đáng tiếc ta không bằng lòng.”
Vân Phỉ ngẩn ra: “Tại sao?”
“Ta còn nhớ rất rõ những gì nàng nói.”
“Nói gì?”
“Nàng nói nàng không phải là kẻ mềm yếu, mà là cái nĩa bằng sắt. Ta sợ cái nĩa sắt nàng chọc ta thủng mấy lỗ.”
Vân Phỉ cười phì một cái, đĩnh vàng trên tay rơi vào trong chăn.
Tay Úy Đông Đình mò vào, sờ lên ngực nàng.
Vân Phỉ vừa thẹn thùng vừa bối rối, đánh bộp vào tay y: “Chàng làm gì vậy.”
Đại tướng quân bình thản xốc chăn lên, nghiêm túc nói: “Ta tìm vàng giúp nàng.”
Mười sáu tháng hai, Úy Đông Đình xưng đế, lập Vân Phỉ làm hoàng hậu.
Giờ Thìn đến, lễ quan nghênh đón Vân Phỉ đến Đức Dương điện. Bách quan quỳ nghênh đón ở hai bên lối đi dành cho hoàng đế. Một tấm thảm đỏ có thêu bản đồ sông núi trải dài đến bậc thềm bằng đá cẩm thạch trước cửa Đức Dương điện.
Đầu bên kia của thảm đỏ, Úy Đông Đình mặc long bào đen tuyền đang đứng đợi. Trước na