Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341794

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1794 lượt.

Mộ Uyển Đình nói: “Biểu tỷ đừng buồn, những ngày tháng tươi đẹp còn đang chờ tỷ.”
Linh Tuệ gọi một tiếng mẹ thật nhỏ, nhón chân lên lau nước mắt cho Úy Lâm Lang.
Úy Lâm Lang nín khóc, mỉm cưòi, không kiềm được mà kéo lấy tay Mộ Uyển Đình: “Cũng nhờ có muội thay ta chăm sóc Linh Tuệ bao năm nay, ta không biết phải làm thế nào mới có thể báo đáp được cho muội.”
“Biểu tỷ đừng khách khí, Linh Tuệ thông minh lanh lợi, ai nấy đều thích.”
Vân Phỉ đứng ngoài cửa, nhìn Linh Tuệ và Mộ Uyển Đình rồi nhíu mày. Động tác rất nhỏ này vẫn rơi vào mắt Úy Đông Đình.
Sau khi mọi người ngồi xuống, cung yến bắt đầu. So với bữa tiệc đêm giao thừa, bữa tiệc hôm nay đơn giản hơn nhiều, coi như là một bữa tiệc gia đình. Trong mắt úy Lâm Lang chỉ có con gái, nhìn không chớp mắt. Linh Tuệ thì vẫn gần gũi với Mộ Uyển Đình hơn. Vân Phỉ không khỏi nhớ đến lúc ở Tấn Châu, nàng từng nghe Linh Tuệ nói muốn Mộ Uyển Đình gả cho úy Đông Đình. Nàng bất giác nhìn nhìn Mộ Uyển Đình.
Ánh mắt nàng ta nhìn Úy Đông Đình đúng là có chứa sự mến mộ. Hơn nữa Mộ Uyển Đình đã hai mươi tuổi mà vẫn chần chừ không chịu gả cho ai, chỉ vi chăm sóc cho Linh Tuệ thôi sao?
Úy Đông Đình ngồi bên cạnh Vân Phỉ, dịu dàng hỏi: “Nàng mệt sao?”
Vân Phỉ vờ như không nghe thấy, chỉ cúi đầu, hàng mi dài che khuất đôi mắt đẹp, giống như là không nhìn thấy sự tồn tại của y.
Úy Đông Đinh cầm đũa lên, nhặt hết xương cá rồi nhẹ nhàng bỏ vào chén Vân Phỉ. Kết quả là Vân Phỉ gạt miếng cá qua một bên, không thèm nhìn một cái. Mấy thứ thịt băm, tổ yến bổ dưỡng gì đó nàng cũng không có hứng thú rờ tới.
Nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, Úy Đông Đình sốt ruột đến độ tay đổ mồ hôi, ước gì có thể ôm nàng vào lòng, đút những món ấy vào miệng nàng. Nhưng ở đây có quá nhiều người, y chỉ có thể cố gắng kiềm chế trong cảm giác thời gian dài lê thê.
Cung yến kết thúc, Úy Lâm Lang vội vàng dẫn Linh Tuệ và Mộ Uyển Đình về Vinh Hi cung trước. Tô Thanh Mai dẫn A Tông về lại Thục Hòa Cung.
Vân Phỉ đang định đi cùng mẹ thì Úy Đông Đình đã kéo tay nàng lại, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, dịu dàng nói: “A Phỉ, chúng ta ở tây noãn các trong Đức Dương Điện. Đợi Tiêu Phòng Điện bài trí xong thì nàng hãy dọn qua đó.”
Nói xong, y liền nắm tay nàng ra khỏi Bồng Lai cung. Một đám cung nữ xách đèn lồng đi trước, sau lưng là mấy nội thị đi một cách lặng lẽ. Xuống cầu ngọc đới, Úy Đông Đình và Vân Phỉ cùng ngồi vào kiệu, đi tới Đức Dương Điện. Trên đường đi, không có một tiếng động, trên lối đi thật dài chỉ có tiếng bước chân khe khẽ của đám thái giám cung nữ.
Một tay y ôm eo nàng, tay kia thi nắm tay nàng. Vân Phỉ vừa giãy một chút thì kiệu đã lắc lư nên phải cố mà nhịn, không nhúc nhích nữa. Đến trước Đức Dương điện, Úy Đông Đình đỡ Vân Phỉ xuống kiệu, bước lên trên lối đi bằng đá cẩm thạch trắng.
Vân Phỉ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng cũng có thể bước trên lối đi bằng đá cẩm thạch trắng chỉ dành cho đế vương này, lòng có một cảm giác hết sức kỳ lạ. Lối đi tượng trưng quyền lực vô hạn này, nhìn thì có vẻ khí thế hừng hực, cao cao tại thượng. Nhưng khi thật sự bước lên trên đó thì không thoải mái chút nào. Trên mặt đá cẩm thạch có khắc những hoa văn phức tạp khiến nó không được bằng phẳng, bước đi cũng không vững vàng nhẹ nhõm lắm.
Có lẽ điều này ám chỉ con đường quyền thế nhìn thì có vẻ rất đẹp nhưng khi thật sự bước vào thì mới cảm nhận được gian nan trong đó.
Úy Đông Đình dìu Vân Phỉ, chậm rãi bước trên lối đi ấy cho đến hết. Y dừng một lát rồi cúi đầu nhìn nàng: “A Phỉ, ngưòi đồng hành cùng ta trong cả đòi này chỉ có mình nàng.”
Tim Vân Phỉ rung lên, nhưng lại nói: “Có gì tốt đâu, suýt nữa thì trật chân.”
Úy Đông Đình lập tức bế nàng lên. Vân Phỉ giật mình, vội vàng nói: “Thả ta xuống.”
Uy Đông Đình ngoảnh mặt làm ngơ, bé thẳng nàng vào tây noãn các trong Đức Dương điện. Đông noãn các là ngự thư phòng của Vân Định Quyền, tây noãn các luôn để trống, Úy Đông Đình cho người bài trí nó lại lần nữa.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, bốn góc phòng đặt bốn giá nến cao bằng nửa thân người, những ngọn nến đỏ to bằng cánh tay trẻ con chiếu sáng khiến căn phòng sáng như ban ngày.
Trên mặt đất trải thảm lông thật dày, trên đó thêu hoa mẫu đơn ánh vàng rực rỡ, bên cửa sổ là long án và giá sách cùng đồ trang trí quý giá. Vòng qua tấm bình phong lớn làm bằng đá, Úy Đông Đình bế Vân Phỉ vào phòng.
Vân Phỉ vừa nhìn là giật mình. Một tấm thảm đỏ rộng trải dài từ cửa cho tới bên giường, trên đó có mấy chục đĩnh vàng, thỏi nào thỏi nấy tròn vo, ưỡn cái bụng to kềnh lên, lười nhác nằm trên thảm.
Úy Đông Đình đặt nàng xuống thấm thảm, dịu dàng nói: “A Phi, nể mặt con chúng ta, nàng tha thứ ta lần này đi được không?”
Vân Phỉ nhìn những đĩnh vàng dễ thương kia, lòng cực kỳ vui thích. Nhưng vừa nghĩ đến việc mình suýt bị Úy Trác hại chết, đứa trẻ trong bụng suýt nữa mất đi thì lại cảm thấy tha thứ như thế này thì dễ dàng cho y quá.
Úy Đông Đình nắm tay nàng đi về phía giường, mỉm cười nói: “Người khác mỗi bước nở sen, còn A Phỉ nhà ta thì từng bước s