XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341792

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1792 lượt.

y y vẫn trầm tình, không thích phô trương nên long bào không dùng màu vàng kim mà dùng màu đen làm nền, thêu bằng chỉ vàng. Vân Phỉ mặc áo bào màu xanh sẫm, bước lên tấm thảm thêu hình sông núi để đi về phía y.
Úy Đông Đình vươn tay ra, nắm lấy tay nàng.
Đế – Hậu trẻ tuổi, sóng vai nhau mà đứng. Quần thần phủ phục, tung hô vạn tuế. Sông núi bao la hùng vĩ giống như một bức tranh, từ từ được mở ra vào sáng sớm trong tiếng tung hô vang trời.
Cấm vệ quân canh giữ trước cửa thấy hoàng hậu giá lâm thì vội vàng mở chiếc khóa đồng trên cánh cửa.
Vân Phỉ mặc lễ phục, dẫn hai nội thị bước vào,
Vân Định Quyền đang ngồi trên một chiếc ghế mây, dáng người khô gầy. Bởi vì không chú ý đến tướng mạo nên hắn dường như già đi hơn chục tuổi. Thấy nàng, hắn bỗng ngẩn người ra rồi lập tức đứng bật dậy.
Hắn nhìn mũ phượng trên đầu nàng, bộ quần áo màu xanh sẫm trên người nàng thì mặt lúc trắng lúc xanh.
“Cha, đây là rượu hoa lê mà cha thích uống nhất.” Vận Phỉ đặt bình rượu trên tay xuống bàn, rót một ly rượu.
Vân Định Quyền coi như không thấy, chỉ nắm chặt hai cánh tay nàng. “Con mau thả cha ra. A Phỉ, con có còn nhớ trước đây cha thường kể cho con nghe chuyện Sái Trọng hay không?”
Vân Phỉ mỉm cưòi: “Có, con còn nhớ rất rõ. Trịnh Lệ Công bảo Ung Củ giết nhạc phụ của mình là Sái Trọng, chuyện này bị thê tử của ưng Củ biết được, nàng hỏi mẹ mình, cha và phu quân ai quan trọng hơn? Bà mẹ nói với nàng ta đương nhiên là cha quan trọng hơn, bởi vì cha chỉ có một còn đàn ông trong thiên hạ đều có thể làm chồng. Vì thế, thê tử của Ung Củ nói cho mẹ biết chuyện phu quân của mình muốn giết cha cho mẹ nghe. Sái Trọng liền giết phu quân của nàng là Ung Củ.”
Từ nhỏ, Vân Định Quyền thường kể chuyện này cho nàng nghe, nhằm dạy Vân Phỉ lúc nào cũng phải đứng về phía hắn, cho dù sau này gả cho người ta thì mãi mãi cũng phải làm một con cờ của hắn.
Mắt Vân Định Quyền lập tức long lên sòng sọc, quát: “Đúng vậy, A Phỉ, ta là cha ruột của con, con hãy giết Úy Đông Đình, thả ta ra đi. Sau này con sẽ là công chúa cao quý nhất của Đại Sở, ta sẽ lập mẹ con làm hoàng hậu, A Tông làm thái tử.”
“Hoàng hậu, thái tử?” Vân Phỉ không nhịn được cười. “Khi ông ung dung đắc ý thì có từng nghĩ đến mẹ tôi hay không? Có từng nghĩ đến tôi và A Tông hay không? Lúc này mới nhớ đến chúng tôi, ông không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?”
Sắc mặt Vân Định Quyền cứng đờ, bất giác thả tay Vân Phỉ ra.
Vân Phỉ bưng ly rượu lên, mỉm cười: “Cha, cha đã từng nếm trái cảm giác mình đang rất hạnh phúc thì bỗng nhiên bị người mình yêu nhất đâm một kiếm chưa?”
Vân Định Quyền ngẩn ngơ, không nói được câu nào.
“Một kiếm mà Vân Thừa Cương đâm vào tim cha còn nhẹ hơn rất nhiều một kiếm mà cha đâm vảo lòng mẹ. Cho nên, con phải thay bà ấy bồi thêm một nhát nữa. Lâm Thanh Hà đã gả cho châu mục Giang Châu: Vạn Quan Lâm, hắn chưa tới ba mươi tuổi, trẻ hơn cha rất nhiều, cũng lương thiện hơn cha rất nhiều.”
Mặt Vân Định Quyền tái mét.
“Thật ra, người cắm sừng cha không phải là Triệu Hiểu Phù, cũng không phải Lâm Thanh Hà mà là Anh Hồng Tụ.”
“Vân Thúy bị một tương quân đã hơn năm mươi tuổi của Lâm Thanh Phong chiếm làm vợ, giống như cha cưỡng đoạt Triệu Hiểu Phù vậy. Cha xem, đây là báo ứng của ông trời đó.” Vân Phỉ thở dài: “Nhưng mà cha cũng đừng quá đau lòng, bởi vì Vân Thúy không phải là con gái ruột của cha mà lả con của Anh Hồng Tụ và Vân Thập Thất. Năm ấy cha lấy tiền của mẹ, bảo Vân Thập Thất mang đến cho Anh Hồng Tụ. Cứ tới lui thường xuyên như thế, hai người bèn dan díu với nhau.”
Vân Định Quyền đưa tay ôm ngực, loạng choạng vài bước: “Không thể nào! Không thể nào!”
Vân Phỉ lại mỉm cười: “Nếu cha không tin thì con bảo Thập Thất thúc qua nói với cha nhé? Con vẫn luôn lấy làm lạ là tại sao diện mạo cô ta không giống cha chút nào, cũng không hề giống mẹ mình, thậm chí là tính cách cũng không giống. Thì ra là giống Thập Thất thúc.”
“Đời này của cha cứ mưu mô toan tính, rơi vào kết cục hôm nay là bởi vì cha muốn thứ không thuộc về cha. Đáng tiếc, cha lại vì nó mà mất đi người lẽ ra cha nên quý trọng nhất. Cả đời này của cha, chỉ có mẹ là người duy nhất thật lòng tốt với cha, vậy mà cha lại khiến cho bà ấy đau lòng. Cho nên, cha có ngày hôm nay đều là báo ứng.”
Mặt Vân Định Quyền đã chuyển sang màu xám.
“Thật ra mấy tháng nay con cứ nghĩ có nên thả cha ra hay không. Nhưng con lo là nếu thả cho ra thì cha sẽ chết không chỗ chôn thây. Cha biết không, Lâm Thanh Hà hận cha tới tận xương tủy, Triệu Hiểu Phù cũng hận cha tới tận xương tủy, Triệu Sách sẽ băm cha thành trăm mảnh mất. Cho nên con quyết định giữ cha ở đây, nuôi cha cho đến già đến chết.”
Vân Phỉ đứng đậy đi ra ngoài, đến trước cửa thì đột nhiên nói: “Còn một chuyện con quên nói cho cha biết A Tông đã đổi tên thành Tô Tông. Ông ngoại không có con nối dõi nên mới bị cha gạt hết toản bộ gia sản, cho nên A Tông lấy họ Tô để kế thừa hương hỏa của Tô gia, cùng coi như là cha bồi thường cho ông ngoại đi.”
Về tới Tiêu Phòng điện, Vân Phỉ thay áo phượng ra, tháo mũ