XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341793

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1793 lượt.

phượng trên đầu xuống.
Trên chiếc mũ phượng nặng trịch có khảm đá quý nhiều màu sắc. Đông hải minh châu, chín phượng bằng vàng ròng rực rỡ chói mắt. Nàng nhìn chiếc mũ phượng mà vô số phụ nữ trong hậu cung đều ngấp ngó, tưởng tượng đã có biết bao nữ nhân từng vì nó mà đấu đá với nhau đến sống chết, thế mà nàng lại có được nó một cách dễ dàng như thế. Phải chăng vì thứ này có được quá dễ dàng cho nên nàng mới không thể nếm trải cảm giác mừng rỡ như điên khi được như ý nguyện không?
Nàng nhìn viên minh châu thật to được ngậm trong miệng con chim phượng bằng vàng ròng, lẩm bẩm: “Phục Linh, mẹ ta nói bà chưa từng cầu mong vinh hoa phú quý, cho dù cha có đưa mũ phượng tơi trước mặt bà ấy thì bà cũng không cần. Cuối cùng thì ta cũng hiểu được cảm giác của bà rồi. Ta vẫn luôn tham tiền, nhưng bây giờ thấy chiếc mũ phượng quý giá này thì lại không cảm thấy thích thú gì. Phục Linh, em nói thế này là sao?”
Phục Linh ở phía sau không trả lời nàng. Vân Phỉ quay đầu lại thì thấy Phục Linh đã lui ra ngoài.
Úy Đông Đình đứng sau lưng nàng, nhìn nàng chăm chú.
Nàng nhìn y, nhất thời không biết nói gì. Con rồng được thêu bằng chỉ vàng trên nền gấm đen sang sáng lấp lánh, giống như tỏa ra ánh sáng màu vàng. Hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy y bỗng hiện lên trước mắt.
Úy Đông Đình bước tới, nằm lấy tay Vân Phỉ, nhìn sâu vào mắt nàng. “A Phỉ, ta biết nàng muốn thứ gì rồi.”
Y đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình, nắm thật chặt.
Tim Vân Phỉ đập mạnh, nàng ngước mắt nhìn y.
Y không nói gì cả, bởi vì y biết đời này nàng ghét nhất là những lời đường mật.
Vân Phỉ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của y, thì thần: “Chàng sẽ khống giống như cha ta chứ?”
“Ta sẽ không như vậy.”
“Năm ấy ông từng thề thốt với mẹ ta rằng vĩnh viễn cũng không nạp thiếp.”
“Ta sẽ không thề thốt, ta sẽ hành động cho nàng thấy.”
“Lòng ta cứng như đá, yêu tiền như mạng. Ngoại trừ khuôn mặt hơi dễ nhìn một chút thì không có chỗ nào tốt cả, tại sao chàng lại thích ta?”
Úy Đông Đình siết chặt tay nàng, nỏi: “Ở trong lòng ta, nàng thế nào đều tốt. Cho dù người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ nói nàng tốt.”






Úy Đông Đình bế con trai, ngoài cười ra thì không có bất cứ biểu cảm nào khác. Y cười hớn hở suốt cả ngày, dường như quên mất cách nói chuyện.
Vân Phỉ nhìn bộ dạng của y liền có cảm giác bị mắc lừa. Rõ ràng khi có thai, y nói mình thích con gái, tốt nhất là sinh được một đứa con gái thông minh lanh lợi như nàng. Thế mà khi sinh con trai, y cười đắc ý như thế là thế nào?
Nghĩ một đằng nói một nẻo!
Vân Phỉ hừ một tiếng, cố ý nói: “Nếu là con gái thì tốt biết bao, như vậy có thể gả cho con trai của Lục Nguyên. Huynh ấy cứu ta mấy lần, ta còn không biết phải báo đáp Lục gia như thế nào đây.”
Làm thông gia với Lục Nguyên? Úy Đông Đình hừ một tiếng: “Nương tử của hắn còn không biết ở nơi nào kia kìa?”
Vân Phỉ bật cười. “Thế nhưng ta lại không thích bọn họ.”
Úy Đông Đình đột nhiên dừng bước, từ từ quay người lại, mây đen che kín mặt thoáng chốc đã kéo đi mất, trong mắt tràn ngập ý cười: “Ta biết nàng chỉ thích ta thôi.”
Vân Phỉ hừ một tiếng: “Vậy thì sao chứ? Có lẽ mai mốt sẽ không thích nữa. Chuyện tình cảm mà, ai biết trước được chứ. Làm gì có chuyện trọn đời trọn kiếp. Chàng nói có phải không?”
Mặt Úy Đông Đình lại sa sầm lại.
Vân Phỉ từ tốn nói: “Ta thích nhất là tiền. Nếu chàng luôn cho ta rất nhiều tiền thì có lẽ ta sẽ luôn thích chàng.”
Không đợi Úy Đông Đình bật cười, nàng lại nói: “Có điều cho ta tiền thì chưa chắc ta đã thích, chẳng hạn như Lục Nguyên cũng có rất nhiều tiền…”
Lại là Lục Nguyên… Lòng Úy Đông Đình sắp chua như giấm rồi.
“Nếu ta không thích thì giàu ngang quốc khố cũng vô dụng. Nếu thích thì… cửu ngũ chí tôn cũng không sao.” Vân Phỉ che miệng, ngáp một cái: “Đề tài này thật là nhàm chán, đi ngủ thôi…”
Úy Đông Đình bế con trai qua chọc lét nàng. “Cố ý chọc tức ta có phải không?”
Vân Phỉ rất sợ ngứa, không ngừng cầu xin: “Đông Đình, ta đã nghĩ được cho con trai mình một cái tên.”
“Tên gì, nói ra nghe thử xem.” Úy Đông Đình tạm tha cho nàng, nhìn gương mặt bụ bẫm của con trai không chớp mắt. Làn da trắng nõn mịn màng, gần như là búng ra sữa, y không nhịn được cúi đầu hôn thằng bé mấy cái.
Hàm râu vừa cạo xong lập tức bị con trai ghét bỏ, nó chau mày lại, phun nước miếng, Úy Đông Đình véo mũi con trai mình một cái.
“Nguyên Bảo.”
Úy Đông Đình nhìn nàng, hết biết nói gì.
“Có phải rất dễ nghe hay không? Chàng xem, tín vật định tình của chúng ta chính là nguyên bảo, con của chúng ta đặt tên này là thích hợp nhất, chàng nói đúng không?”
“Sau này, thần dân từ trên xuống dưới sẽ bàn tán rằng thánh thượng có tên là Úy Nguyên Bảo, nàng đi lật sử sách ra xem từ trước đến nay có ông vua nào có tên này hay không?”
“Vậy Úy Nguyên?”
“Cái gì? trong lòng còn nhớ Lục Nguyên hả?”
Vân Phỉ cười hì hì: “Là Nguyên trong nguyên bảo. Nếu không thi Úy Kim?”
Úy Đông Đình hừ một tiếng