
Tác giả: Cầu Mộng
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 134625
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/625 lượt.
i được không,“Là ai?”
Khuôn mặt âm nhu tuấn tú tản ra một loại hơi thở tà ác, “Không biết.”
“A!”
“Trong khi hắn đi vào cửa cốc trúng chiêu của ta.” Tạm dừng,hắn quyến rũ cười rộ lên “Bị thương nặng hơn nữa độc phát, khả năng có thể sống sót không lớn.” Bởi vì không cần phải nhặt xác, sau khi ra tay hắn liền rời đi.
Thượng Hương nhịn không được đưa tay vò đầu, như thế nào càng nghe càng thấy quen tai.
“Cho nên ta lần này quyết định ngay trước mặt nói cho Hương nhi,an bài thật tốt tất cả,miễn lại cho ngươi có cơ hội.” Mạc Thừa Ngôn không quên hung hãn trừng hai mắt con trai, ánh mắt hắn có mấy phần tức giận, tiểu tử kia nên là con rể Mạc Thừa Ngôn hắn, làm sao có thể cho để cho nghịch tử giải quyết.
Vậy thì thế nào,chỉ cần biết được là ai hắn sẽ động thủ, hừ! Mạc Tế Tửu khiêu khích liếc phụ thân một cái.
“Nữ nhi của Mạc Thừa Ngôn ta nhất định phải gả cho người trong bạch đạo.” Hắn tuyên bố lập trường.
“Muội muội của Độc Diêm La ta chỉ có thể gả cho người trong tà đạo, từ xưa chính tà bất lưỡng lập (hai phía đối lập nhau).” Hắn cũng là có nguyên tắc.
Nàng tiếp tục gãi đầu, một chính một tà hai đạo nhân mã, giờ phút này trước mặt mình còn có một đôi,nàng thật sự phiền não.
Ai!
Nhìn phong cảnh núi rừng vô hạn chiếu lên trên mặt Động Đình hồ, Thượng Hương trên mặt hoàn toàn không tìm thấy một tia vui sướng, con ngươi vốn linh động ngơ ngác nhìn ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống mặt nước lăn tăn.
Lập gia đình?
Ngẩng mặt, hí mắt nhìn đỉnh đầu mặt trời sáng lạn, môi dật ra một tiếng than nhẹ.
Thời tiết sáng sủa, ngàn dặm không mây, gió mát nhẹ nhàng lướt qua, ở trong mùa hè chói chang khó được một ngày thời tiết đặc biệt như hôm nay, chính là nàng phiền não nên vô tâm với chuyện du sơn ngoạn thủy.
Nhìn phía xa xa Quân Sơn* cùng Nhạc Dương lầu, nàng lại thở dài. (*Quân Sơn là một hòn đảo nằm trong hồ Động Đình)
Đi? Hay không đi?
Không đi, không tốt ăn nói với cha, nếu đi, đại ca sẽ khó chịu, chính nàng cũng không tình nguyện. Trước mắt không tự chủ hiện ra khuôn mặt tuấn tú xuất trần, cặp mắt kia giống như ngôi sao sáng rực,cũng giống như biển thâm thúy tựa hồ lộ ra ẩn ẩn u buồn…
Dừng! Nàng dùng sức lắc lắc đầu, đem khuôn mặt kia quấn nàng nhiều ngày đánh bay đi, vốc nước dùng sức hắt vào mặt mình, thanh tỉnh, nhất định phải thanh tỉnh.
“Hừ, hắn cũng đã đuổi ta đi, ta tại sao còn muốn nghĩ hắn,mới không cần…” Nàng thì thào tự nói,cố gắng thuyết phục chính mình.
Lấy lại bình tĩnh, nàng lau khô nước trên mặt, ánh mắt nhìn Nhạc Dương lầu, đối với mình tự nói, phải đi nhìn xem, có lẽ thật là một người xuất chúng đâu, cho dù không lấy chồng,l àm bằng hữu cũng có thể đi.
Sau khi làm tốt tâm lý, nàng nhảy lên một con thuyền nhỏ duy nhất ở gần bờ,hướng Nhạc Dương lầu mà đi.
Có câu thường nói nói thật hay, nhân sinh hà xử bất tương phùng. (trong đời thiếu gì chốn có thể gặp nhau)
Chính là —- đây cũng quá tồi tệ đi!
Mới lên bờ, Thượng Hương còn chưa kịp tìm người đã nghĩ theo đường cũ quay về.
”Nhị muội —”
Không kịp nữa rồi, hắn đã phát hiện ra nàng, cho nên nàng đành phải kiên trì đi qua đi.
Tần Ức Phong nghi ngờ đánh giá nàng, một thân áo trắng như tuyết, càng tôn thêm nàng mắt ngọc mày ngài, đôi môi như ngọc.
Dời đi tầm mắt, khi nhìn thấy nàng bên hông mang theo kia ống tiêu xanh biếc, ánh mắt phút chốc căng thẳng —- tuyết y, thúy tiêu, tóc cài một đôi vòng trâm, khuyên tai hoa sen, quần áo cách ăn mặc bất luận là cái gì đều giống như người hôm nay hắn muốn gặp như nhau.
Quen biết tám năm, chưa bao giờ thấy nàng mặc qua áo trắng, hôm nay phát hiện màu trắng rất xứng đôi với nàng.. đem này tuyệt đại tao nhã ý vị phát huy đến mức tận cùng.
“Ngươi tới Động Đình hồ ngắm cảnh sao?” Hắn hứng thú nhướng mày.
Mấp máy môi,nàng đi về phía trước cửa sổ,ngắm nhìn mặt nước xanh biếc mênh mông Thái hồ,mỉm cười nói: “Đúng rồi, ‘đạm tảo minh hồ khai ngọc kính, đan thanh họa xuất thị Quân Sơn’**.Có thể làm cho nhân viết ra câu thơ đẹp như vậy địa phương này nhất định rất đẹp, mà đứng ở Nhạc Dương lâu xem Quân Sơn, liền cũng có ý thơ, không phải sao?”
“Hôm nay ta bao trọn nơi này.” Hắn chậm rãi nói.
“Đại ca, làm gì như vậy khách khí, để cho tiểu muội mượn nhờ cũng không phải không có gì không tốt phải không?” Nàng quay đầu đối hắn làm cái mặt quỷ.
“Nhiều năm như vậy không thấy ngươi mặc qua áo trắng.” Hắn không dấu vết hỏi thăm.
Nàng nhướng mày.“Đại ca chưa thấy qua không biểu hiện ta liền không có mặc qua,có phải hay không?”
Lời nói tuy là như thế, nhưng là thiên hạ không có nhiều việc trùng hợp như vậy, hôm nay hắn cùng người hẹn gặp, áo trắng thúy tiêu lại ở Nhạc Dương lầu, nàng lại đúng lúc xuất hiện.
“Ngươi thật sự họ Thượng?”
“Đại ca vì sao hỏi vậy?”
Trong lòng hạ quyết tâm, hắn quyết định nói trắng ra, cứ để nàng tiếp tục như vậy, vĩnh viễn hắn cũng tra không ra chuyện hắn muốn biết.
“Ta bao trọn nơi này, chính là bởi vì cùng một vị Mạc cô nương ước hẹn, mà nàng đi đến cuộc hẹn thì sẽ như ngươi như vậy áo trắng thúy