
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 134497
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/497 lượt.
cô là đến an ủi Tiết Giai Nhu, vậy mà cuối cùng lại đổi thành Tiết Giai Nhu khuyên nhủ cô.
Ngồi ăn được một lúc, Tiết Giai Nhu nhận được điện thoại. Nói chuyện với đối phương xong, sắc mặt cô lập tức biến đổi.
Trình Vũ Phi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Bảo mẫu báo là không biết Nhân Nhân đã đi đâu, tìm mãi không thấy.”
“Vậy mau đi tìm đi.” Trình Vũ Phi giục bạn. Cô vốn muốn nói rất nhiều điều, nhưng có lẽ hiện giờ không thích hợp. Thời gian này, tâm trạng của bé Nhân Nhân chắc chắn đã bị ảnh hưởng từ việc bố mẹ li hôn.
Tiết Giai Nhu gật đầu rồi vội vàng đứng dậy, nhưng vẫn không quên ra quầy thanh toán trước khi rời đi.
Trình Vũ Phi nhìn một bàn đầy thức ăn, tâm trạng phức tạp. Cô cầm đũa, liên tục gắp đồ ăn bỏ vào miệng, giống như muốn dùng cách thức này để đẩy lùi hết những khó chịu trong lòng ra ngoài. Mãi đến khi dạ dày không thể chứa thêm được nữa, cô mới đứng dậy ra về.
Rời khỏi nhà hàng chưa bao xa, Trình Vũ Phi tựa vào thùng rác nôn thốc nôn tháo. Cô nôn rất lâu, chảy cả nước mắt. Sau đó, cô đứng im một lát rồi mới lấy khăn giấy trong túi xách ra lau mặt. Lúc chuẩn bị đi tiếp, Trình Vũ Phi chợt có cảm giác bị theo dõi. Cô quay đầu lại, trông thấy một chiếc xe dừng cách mình không xa, quen thuộc đến nỗi cô lập tức đoán được người ngồi trong xe là ai.
Cửa kính từ từ hạ xuống, An Diệc Thành lạnh lùng nhìn về phía Trình Vũ Phi: “Lên xe”.
Những tưởng, lãng quên là điều tồi tệ nhất
Anh ấy hận mình.
Mỗi lần nhìn mình, ánh mắt anh ấy đều toát lên sự căm hận.
Trình Vũ Phi không biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm xúc hiện tại. Người đàn ông này, thật sự hận cô đến vậy sao?
Ngồi vào ghế phụ lái, mí mắt cô cụp xuống. Cô từng nhiều lần suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và An Diệc Thành. Nếu như tốt thì một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, anh sẽ dừng bước, mỉm cười chào hỏi cô. Nếu như không tốt, có lẽ anh sẽ chẳng nhớ nổi cô là “bạn học cũ” của mình.
Trình Vũ Phi luôn nghĩ về bản thân một cách ti tiện như thế, cơ hồ việc đó có thể giúp cô bớt đau khổ hơn vì không cần phải bận tâm tới thứ gọi là “lòng tự trọng”.
“Nhà” của anh có lẽ chính là nơi từng lên mặt báo kia. Cánh phóng viên đã chụp được ảnh Hạ Tư Tư sáng sớm lái xe tới đó, mối quan hệ giữa họ càng không cần thêm lời thừa thãi nào để miêu tả.
Xe vừa dừng lại, Trình Vũ Phi lập tức mở cửa bước xuống, bắt đầu nôn. Dạ dày khó chịu, nhưng trái tim còn khó chịu hơn gấp vạn lần. Cô không thể chấp nhận được sự thật rằng cả anh và cô đều đã biến thành hạng người mà chính bản thân mình căm ghét.
Cơn nôn mửa chấm dứt, Trình Vũ Phi quay đầu lại thì đã không thấy An Diệc Thành đâu. Cô nhếch miệng cười. Anh ấy lạnh lùng với mình như vậy, nhưng lại muốn mình trở thành người phụ nữ của anh ấy. Sở thích này có phải quá đặc biệt rồi không?
Trình Vũ Phi đi vào căn biệt thự nhỏ, dì giúp việc lập tức dọn đồ ăn lên. Xem ra An Diệc Thành đã thông báo trước là hôm nay sẽ về đây. Nơi này bình thường chỉ có một người quản gia, mỗi lần anh về, dì giúp việc mới đến để nấu cơm.
Rõ ràng vừa nãy An Diệc Thành đã đi ăn cùng Hạ Tư Tư, vậy mà bây giờ vẫn ngồi xuống bàn ăn. Trình Vũ Phi đắn đo giây lát rồi tiến lại, ngồi đối diện An Diệc Thành. “Chủ nhân” muốn ăn cơm, đương nhiên cô phải phục vụ rồi.
Trong bữa cơm, An Diệc Thành không thích nói chuyện, cũng không nhìn cô. Thấy anh không để ý tới mình, Trình Vũ Phi bèn quay sang nhờ dì giúp việc nấu cho mình một ít cháo.
Chẳng mấy chốc, trước mặt Trình Vũ Phi đã có một bát cháo nóng hổi bốc hơi nghi ngút. Ban nãy nôn đến mức dạ dày rỗng tuếch, lúc này có chút cháo nóng vào, Trình Vũ Phi thấy ấm bụng hẳn lên, cảm giác khó chịu cũng tan biến.
Ăn được nửa bát, trông thấy người đàn ông đối diện buông đũa đứng lên, tâm tình của Trình Vũ Phi mới được thả lỏng.
Cô ghét phải ở bên cạnh anh. Cô thà rằng chỉ được đứng từ xa nhìn anh, nhớ nhung anh, còn hơn là để anh xuất hiện trong cuộc sống của cô như hiện tại, hình tượng đẹp đẽ trước kia hoàn toàn sụp đổ.
Trình Vũ Phi ăn thật chậm, cố gắng kéo dài thời gian. Ăn xong, cô còn nán lại thêm một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng lên tầng hai.
Căn biệt thự này khá thanh tịnh, bày trí đẹp đẽ, diện tích vừa đủ nên không tạo cảm giác quá trống trải, rất hợp với sở thích của cô.
…
Ra khỏi phòng tắm, Trình Vũ Phi thấy An Diệc Thành đang đứng hút thuốc ngoài ban công.
Mùa đông ở An Xuyên, cái lạnh như cắt da cắt thịt. Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, không hiểu vì sao
…
“Nghe đi chứ…” Giọng nói mang theo sự châm chọc.
Cô rất muốn đẩy anh ra nhưng không thể nào đẩy nổi. Ánh mắt anh như đang khiêu khích cô: dám nghe không?
Trình Vũ Phi cắn chặt răng. Bỗng nhiên, An Diệc Thành ấn nút nhận điện.
“Chị vẫn đang làm việc đấy à?” Giọng của Trình Gia Đống từ đầu dây bên kia truyền tới, “Hôm nay chị về nhà không?”
Trình Vũ Phi bất giác nhíu mày. An Diệc Thành vẫn không có ý định buông tha cô. Anh chăm chú quan sát sắc mặt cô, tựa như đang cảm th