XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015

Lượt xem: 134696

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/696 lượt.

ó phải là phụ nữ không". Nghĩ lại những lời nói lúc nhỏ,tôi nói đợi đến lúc ngực tôi đầy lên, mông tôi mẩy lên, cậu sẽ phải ân hận...Nghĩ đến lại buồn cười, cười xong lại thấy vô cùng thê lương. Không biết là lưuluyến thời niên thiếu thanh xuân hay là lưu luyến người của cái thuở tươi trẻ ấy.
Còn hôm nay, cô gái đến từ phương xa ấy,tôi cũng không buồn hỏi Leo xem anh ấy dự định sắp đặt cho cô ấy địa vị như thếnào, trên tôi hay là dưới tôi nữa.
Tôi thậm chí còn cao hứng phát huy trítưởng tượng phong phú của mình: anh ấy và cô ấy sẽ cùng nhau nghỉ ở khách sạnnao? Liệu có ân ái cuồng nhiệt trên chiếc giường trải ga trắng tinh không?
Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh đã dừnglại, tôi vội vàng chui vào trong chăn giả vờ đang ngủ.
Leo bước ra ngoài, bắt đầu mặc bộ quầnáo mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Anh ấy đã quen với việc đó một cách tự nhiên. Anh ấydường như cảm thấy rằng, quần áo luôn tự động được thay giặt sạch sẽ, sắp xếp gọngàng trong tủ để chờ được anh ấy sử dụng.
Trước khi đi, anh ấy gọi tôi vài ba câu,thấy tôi không phản ứng gì, Leo bèn dụi dụi vài cái vào mớ tóc xoăn ngắn củatôi, sau đó vang lên tiếng đóng cửa.
Bấy giờ tôi mới ngồi dậy, ngây người ranhìn căn phòng ngủ còn phảng phất hương thơm của mùi sữa tắm.
Điều tôi quan tâm lo lắng duy nhất lúc bấygiờ là Leo lấy đâu ra thời gian và sức lực để có thể xoay vòng giữa ba người phụnữ như vậy.
Gần ba tháng sống chung với Leo trongcăn hộ này, thời gian đã lâu đến độ khiến Leo có thể để vài bộ quần áo ở đây.Quần áo mặc đi chơi cũng có, trang phục công sở cũng có. Còn có cả chiếc áo sơmi trắng năm đó bị rơi mất khuy, phải dùng khuy của tôi để đơm vào, đã có chútvết tích bị ố vàng. Đã rất lâu rồi, Leo không mặc chiếc áo ấy, tôi lại thườngxuyên lôi nó ra, đặt lên tầng cao nhất của tủ quần áo hy vọng chủ nhân của nóchiếu cố lại. Nhưng Leo nói, nó đã cũ quá rồi.
Thu qua xuân tới, mới cũ luân phiên làchuyện thường tình. 






Giờ đây, chiếc áo sơ mi trắng đó đang nằmtrong góc sâu nhất của tủ quần áo. Tôi lại lôi nó ra, tỉ mỉ là lượt cẩn thận,mân mê chiếc khuy bằng gỗ đính trên đó, thẫn thờ. Tự cảm thấy mình giống nhưchiếc khuy áo này, kiểu cách đã cũ, không còn là chính mình.
Bỗng nhiên, chiếc khuy áo trong tay bịtuột chỉ, chiếc khuy áo do chính tay tôi đơm năm đó đã rơi xuống đất, lăn vàotrong gầm giường. Tôi bò vào trong đó tìm kiếm hồi lâu mới tìm lại được nó.
Nghĩ rằng khuy áo cũng giống như người vậy,rốt cuộc cũng kho6ng phải là người vợ đầu. Khi thời gian thế thân đã kết thúc,cần phả ra đi, dù cố níu kéo cũng chẳng được.
Tôi cẩn thận là chiếc áo sơ mi tới độkhông thể tìm thấy một vết nhăn nào, treo nó lên chỗ bắt mắt nhất trong tủ quầnáo, còn chỗ thiếu chiếc khuy ấy, lại hiện lên một nút chỉ thắt thô lỗ. Tôi tưởngra bộ dạng ngốc nghếch của mình năm mươi tám tuổi ấy, vụng về nhưng chuyên tâmmà khâu vá. Tôi còn nhớ rất rõ hồi ấy, khi ngồi khâu cúc áo bên cạnh Leo, tráitim của tôi đã đập rộn rã như thế nào, từng nhịp từng nhịp, vừa mạnh mẽ lại vừaloạn xạ.
Rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng.
Nhưng...
Đồ Đểu, em vẫn còn, vẫn còn, vẫn còn rấtnhớ anh!
Em đã mang tên anh ở sau lưng, có xóa đượckhông?






Buổi họp lớp


Mùa xuân của năm hai mươi hai tuổi ấy,đã xảy ra không ít chuyện.
Chuyện thứ nhất, chính là Duyệt Duyệt đãcó thai rồi, chàng kỵ sĩ của cô ấy đã nhân cơ hội đó cầu hôn với Duyệt Duyêt.Duyệt Duyệt mặc dù không muốn bị trói buộc vào chuyện gia đình sớm như vậy,nhưng không thể cưỡng lại sự nhõng nhẽo quấy rầy của em bé và bố của nó, đànhvác bụng bầu tiến vào lễ đường để cử hành hôn lễ. Đêm tân hôn của Duyệt Duyệt,cô ấy cùng tôi ngồi ôn lại những chuyện thú vị đã qua của thời sinh viên. Cô ấynói rằng, lần đầu tiên nhìn thấy tôi là lúc tôi đang nói chuyện một mình với bồnhoa, cô ấy đã cảm thấy tôi là một người kỳ lạ. Tôi nói với cô ấy rằng, lần đầutiên tôi nhìn thấy cô ấy đã thề rằng không thể chơi với con người này, vì tôikhông thích chơi với cô gái nào xinh đẹp hơn tôi. 



Mọi người đều không biết chuyện tôi và Alawn đã tuyệtgiao, cứ nghĩ rằng chúng tôi vẫn giữ nguyên mối quan hệ thân thiết như hồi họcphổ thông, vậy là đều hét lên đầy hưng phấn: "Alawn, nếu cậu có thì cũng có thểđem theo mà! Đưa đến đây so thử xem bạn gái xinh hơn hay bạn thân xinh hơnnào!" Lại có người hòa theo nói: "Alawn hồi đó nhất định đã thầm yêu Lạc Lạc Tônhà người ta rồi, người mù cũng có thể nhận ra được, nhưng lại bị An Lươngnhanh tay cướp đi mất, đánh nhau bao nhiêu trận thế mà vẫn không ngăn được AnLương hạ độc thủ đối với Lạc Lạc Tô!".
"Thôi! Thôi! Đừng lôi tớ ra làm trò đùa nữa, hồi nhỏcó hiểu chuyện gì đâu, toàn hành xử lung tung thôi mà."
Alawn dường như chẳng có chút phản ứng gì trước sựkích động đó, không còn nóng nảy bộp chộp như thời niên thiếu nữa. Cậu ấy chỉnghiêm sắc mặt lại và nói với lớp trưởng, "Có thật l