
Tác giả: Tào Đình
Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015
Lượt xem: 134687
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/687 lượt.
gtôi ra rồi đi tiếp.
An Lương đứng bên cạnh tôi, nới lỏng nắmtay đang nắm chặt bàn tay tôi, khe khẽ hỏi: "Lạnh không?".
Tôi lắc đầu không một chút ý thức. Sauđó, An Lương kéo tôi ra khỏi nơi đó.
Lớp chúng tôi thuê riêng một ngôi biệtthự. Ngôi biệt thự đó được xây dựng sừng sững ngay trên đỉnh núi.
Đứng trên sân thượng của tòa nhà, hít mộthơi thật sâu bầu không khí tươi mới trong lành nơi đây, cảm thấy lòng mình nhưvừa được gột rửa sạch sẽ.
Nhìn con đường núi ban nãy vừa đi, ngoằnngoèo như một con rắn, một bác tiều phu gùi gánh củi trên lưng, chậm rãi đitrên con đường ngoằn ngoèo đó, giống như một tiên ông đang sống ẩn dật nơi rừngnúi. Những cành cây um tùm rậm rạp ẩn hiện trong đám mây mù, chúng tôi đều nhưđang đi trên mây. Phía xa, những dãy núi nhấp nhô, một vệt ráng chiều đỏ rựctreo lơ lửng, nhuộm một nửa bầu trời thảnh màu đỏ tím. Phía xa hơn nữa, tận cuốicủa tầm mắt mới là đường biên của thành phố với những tòa nhà cao sừng sữngchen chúc nhau. Mọi người ai nấy đều bị hấp dẫn bởi cảnh tượng tráng lệ nơiđây, tạm thời quên đi sự mệt mỏi trên đường.
Một giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên,chính là bạn gái của Alawn, cô ấy ngân nga: "Thái cúc đông li hạ, du nhiên kiếnNam sơn" (hái cúc dưới dậu đông, nhàn nhã ngắm núi Nam) (Tríchbài Ẩm tửu của danh nhân Đào Uyên Minh (365- 427) cuối thời Tấn đầu thời Nam Tống, Trung Quốc). Tôi quay lại nhìn cô ấy, thấy Alawn đang chăm chú nhìn cô ấy mỉmcười. Không cần phải nói, một người khí thế hiên ngang, một người thanh túthoát tục, rõ ràng là một cặp trời sinh rồi.
Lúc đó, cảnh tượng đẹp đẽ mà mọi ngườitrầm trồ ngưỡng mộ cũng không thể lọt vào mắt tôi nữa, trong đầu chỉ còn lạitâm trạng mù mịt mà Alawn và bạn gái của cậu ấy mang lại cho tôi, có cố gắng đếnmấy cũng không thể xua tan được.
Sau buổi tối, biệt thự có phòng riêng đểhát. Mọi người đều tập trung tại đó để hò hét và uống cho thỏa thích. Bạn gái củaAlawn rất tốt, cô ấy rất hay cười. Liên tục rót đồ uống, rót rượu cho mọi người,rót cả cho tôi nữa. Tuổi còn trẻ nhưng cô ấy ăn nói lại rất đĩnh đạc. Khả nănggiao tiếp của cô ấy khiến tôi phải tự thấy hổ thẹn. Mỗi câu nói, mỗi nụ cười đềurất đúng lúc đúng chỗ, điệu bộ khoe chân múa tay cũng rất hợp lý.
Đặc biệt là giọng nói của cô ấy, giọngnói nũng nịu trong trẻo như trẻ con, mềm mại ẻo lả, vừa ngọt vừa mềm, ngay cảcâu nói khi tức giận "sao anh lại như thế" cũng giống như đang làm nũng. Còn cảkhi cô ấy vặn vẹo chiếc eo nhỏ một cách khổ sở, khe khẽ gọi "anh Alawn", trămbiến vạn kiểu, vừa yêu kiều lại vừa mỏng manh, giống như cây kem bông tôi đã ănphát chán từ hồi còn nhỏ.
Cô ấy lại có nét trong sáng của búp hoasen mới nhú, không hề nhuốm chút bụi trần. Tôi nhìn lúm đồng tiền sinh độngtrên khuôn mặt cô ấy, vừa đố kị với vẻ kiều diễm của chủ nhân, vừa căm hận sựthâmm trầm dung tục của mình.
Hát đến câu cuối cùng, giọng của Alawn cứnhỏ dần nhỏ dần, càng ngân nga càng xa vời… cuối cùng, không thể nào hát tiếpđược nữa. Cậu ấy đứng trước màn hình, quay lưng về phía chúng tôi, không ainhìn rõ những biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy. Cậu ấy không động đậy, cũng khônghát, chỉ có tiếng nhạc đau thương duy mỹ thì giống như một đứa trẻ ngây thơ, cứthản nhiên vô tư vang lên.
Bất giác, khuôn mặt tôi giàn giụa nước mắt.Khi kịp định thần lại, tội vội vàng nâng cốc rượu lên uống để lấp liếm, thầm cảmthấy may mắn vì giây phút mất thăng bằng đó của mình không bị ai phát hiện. Nhữnggiọt nước mắt không khống chế được rơi vào trong cốc rượu, sau khi trôi xuống bụngrồi, bèn góp thêm vào đó một chút vị đắng chát, ưu sầu.
Alawn quay người về ngồi cạnh bạn gái,đôi mắt cậu ấy cũng hoe hoe đỏ. Cô gái quan tâm hỏi han điều gì, cậu ấy khôngnói, chỉ lắc đầu mỉm cười đau khổ. Để vỗ về Alawn, cô ấy chủ động hôn lên khuônmặt cậu ấy.
Alawn thấy tôi đang nhìn cậu ấy, luốngcuống né tránh nụ hôn của bạn gái.
Trái tim tôi vừa chua xót đau khổ, nângcốc rượu lên, một hơi uống cạn. Giây phút ấy, tôi chỉ muốn ngủ vùi một giấc, đầuxuôi thì đuôi lọt.
Rất nhiều chuyện tôi không muốn nhớ lại,nhưng chuyện cũ cứ như nước chảy, không cần nhớ vẫn cứ cuồn cuộn đổ về. Chỉtrong chốc lát, những ngày tháng mà mỗi ngày đều có cậu ấy, tâm hồn đơn thuầnkhóc cười vì cậu ấy; thời niên thiếu giả vờ không hề động lòng một cách kiên cườngấy; những tháng ngày luôn bên nhau từ sáng sớm cho tới chiều tà ấy. Có baonhiêu biến chuyển mà ngay cả bản thân mình cũng không hề cảm nhận được, từ baogiờ tôi đã coi mối duyên ấy thành phận của mình; còn cả những rung động màngoài miệng mãi mãi không chịu thừa nhận là đã hối hận; còn một điều vĩnh hằngmà tôi chưa bao giờ muốn vứt bỏ - đó là ngày sinh nhật lần thứ mười tám, có mộtchàng trai nói với tôi rằng, chúng mình trăm năm đầu bạc có được không. Liệu cóphải là thật hay không, hay đó chỉ là bởi khi ấy còn quá trẻ. Bởi vì quá trẻnên không hiểu thế nào là trân trọng, để rồi dễ dàng bỏ qua và rồi mất nhau mãimãi.
Tôi đã vĩnh