XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015

Lượt xem: 134698

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/698 lượt.

là yêu.
Leo liền nói anh ấy yêu tôi, thậm chíngay cả trước ngày cử hành hôn lễ với bạn gái, anh ấy còn ôm tôi trong vòngtay, nói rằng anh ấy yêu tôi.
Anh ấy nói thích tính cách của tôi, sauđó anh giống như một người ca tụng, nói tôi trầm tĩnh, tôi không hay khóc, tôingoan ngoãn nghe lời, tôi hiểu biết nên không hay gây chuyện...
Khi anh ấy miêu tả tính cách của tôi,tôi cảm thấy rất buồn cười, lại ấm ức.
Bởi vì, trước khi gặp anh, tính cách củatôi đáng ra phải tương phản với những gì anh ấy nhìn thấy. Tôi hiếu động, tôihay khóc, tôi không ngoan ngoãn lại không chiu nghe lời, hơn nữa lại rất cóchính kiến, thế giới nội tâm rất phong phú... Leo cảm thấy nước mắt chỉ là mộtloại mánh khóe để gây chuyện một cách vô lý của phụ nữ. Anh ấy thích những côgái tĩnh lặng, khi lên giường thì phóng đãng, trước mặt người khác thì tỏ rangây thơ thánh thiện, sau lưng lại là một người tình lơi lả, hơn nữa, những biểuhiện đó lại phải được diễn ra một cách tự nhiên. Còn tính cách ung dung không hềlo nghĩ, vui vẻ cười đùa của tôi đã là chuyện của rất lâu rất lâu trước đây rồi.Lâu đến nỗi mỗi lần chợt nhớ lại, lại cảm thấy như là từ kiếp trước. Là bởi vìanh ấy đến rồi, Alawn rời xa rồi, vì vậy tính cách của tôi, đã hoàn toàn méo móhết cả.
Hôn lễ của Leo, tôi cũng đến tham gia.Tôi vừa bóc vỏ tôm, vừa nhìn Leo đang ôm hôn cô dâu của anh ấy một cách thắmthiết, cũng giống như đêm hôm trước, anh ấy say mê ôm hôn tôi. Dù rằng Leo cónói với tôi, giữa anh ấy và bạn gái đã không còn tình yêu nữa rồi, việc kết hônvới cô ấy chỉ là vì lý do sinh tồn. Tôi ngoan ngoãn mỉm cười, không hề góp thêmsuy nghĩ của mình.
Tôi cũng chẳng thể suy nghĩ gì cả.
Leo hỏi: "Anh kết hôn rồi, em có còn ởbên anh nữa không?".
Tôi nói anh còn cần em nữa không, anh ấyliền ôm chặt tôi trong lòng.
Vậy là thân phận của tôi được chuyển từngười tình lên vợ nhỏ, tôi quả thật là một người con gái không biết liêm sỉ.
Leo dắt tay cô dâu đến chỗ chúng tôichúc rượu. Tôi bỏ miếng tôm đã được bóc vỏ vào miệng, thản nhiên nâng cốc rượulên, nói câu chúc mừng cặp đôi trời sinh, chúc họ trăm năm hòa hợp, sớm sinhquý tử. Cô dâu mỉm cười nhìn tôi nở một nụ cười khinh miệt, tôi ung dung mỉm cười,cố gắng né tránh sự khiêu khích của cô dâu, làm ngơ vẻ thị uy của cô ấy.
Khi đi qua chỗ tôi, Leo cố ý nhìn tôi mộtcái.
"Chị dâu thật xinh đẹp." Tôi nói với Leomột cách vô tư. Không phải tôi ra vẻ cao siêu khác người, tôi nghĩ, nếu như hômnay tôi còn nồng nhiệt với Leo nữa thì quả là chẳng có chút nhân tính nào cả.Duyệt Duyệt ngồi bên cạnh hỏi tôi, cậu đã có An Lương rồi, tại sao vẫn còn quấnquýt bên Leo như vậy, hơn nữa, Leo bây giờ đã kết hôn rồi, lẽ nào cậu vẫn muốnlàm vợ bé nữa ư?
Tôi nói mà không chút suy nghĩ, cứ làm vậyđi.
Duyệt Duyệt kinh ngạc than thở, cậu thậtsự yêu anh như vậy sao?
Tôi lắc đầu.
"Có phải là cậu đang muốn trả thù Alawn?Bởi vì anh ta là anh họ của Alawn?"
Tôi không nói gì nữa.
Sau đó, Duyệt Duyệt nhìn tôi có dụng ý,nói một câu: "Anh trai kết hôn, sau em trai lại không tới tham dự nhỉ?".
Ly rượu trên tay tôi liền bị đổ ra ngoài,rượu đỏ nhuộm hồng cả tấm khăn trải bàn, đỏ đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.






Vợ bé


Bốn năm học đại học coi như đã kết thúc,An Lương tiếp tục học cao học, tôi và Duyệt Duyệt cùng vào làm cho một công tyngoại thương. Từ chỗ là bạn học nói nói cười cười thân thiết, chúng tôi trởthành những người bạn tri kỷ, thân thiết hơn.
Tần số hẹn hò giữa tôi vào Leo càng ngàycàng dày đặc, chúng tôi có quán bar yêu thích riêng, đôi khi, anh chàng có tínhtrẻ con Leo còn cao hứng rủ đi chơi game online, thoải mái bắn giết trong quángame. Alawn mới có bạn gái, điều này tôi được biết thông qua Leo. Anh ấy vừa điềukhiển con chuột vi tính một cách thành thạo vừa bâng quơ nói với tôi: "Đúng rồi,cậu em họ đã chuyển đến Bắc Kinh ở của anh, chính là Alawn, cậu bạn học hồi cấpba của em đó... em còn nhớ không?" 



Leo véo nhẹ vào mũi tôi, nói sao có thểđể cô ấy biết được. Anh ấy mãi mãi sở hữu nụ cười mê hoặc như ánh nắng chiều rọikhắp mặt đất này, lo gì những khi phải đối mặt với nghi vấn và đối chất của phụnữ.
"Nhưng em lại biết cô ấy."
Leo không nói gì cả, chỉ nâng bàn taytôi lên, đặt lên đó nụ hôn thắm thiết.
"Anh quen cô ấy như thế nào" Kìm nénmãi, cuối cùng tôi vẫn hỏi câu đó.
"Qua mạng." Leo vẫn tiếp tục nụ hôn củaanh ấy.
Có lẽ đêm qua đã không ngon giấc, quầngmắt hiện lên rất rõ. Duyệt Duyệt nói, nếu tôi cứ tiếp tục gầy đi như vậy sẽ chếtdần chết mòn mất. Tôi sờ lên chiếc xương quai xanh của mình, Leo cho rằng xươngquai xanh của tôi rất hấp dẫn. Lúc còn nhỏ, tôi thường ngưỡng mộ những cô gáicó chiếc xương quai xanh xinh đẹp, tôi cảm thấy họ rất hấp dẫn. Lúc đó, Alawnthường nhìn vào cổ tôi, lắc đầu nói tôi không thể nào như họ được. Theo cáchnói của Alawn, có nghĩa là: "Ngực, mông, xương quai xanh, cậu chẳng có cái gì cả,rốt cuộc không biết c