Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015

Lượt xem: 134695

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/695 lượt.

viễn mất cậu ấy rồi. Sau đó,tôi lại rơi lệ, lần này nước mắt nhiều quá, lau thế nào cũng không hết được.
Khi kết thúc bài hát, An Lương nói mộtcâu làm kinh động cả hội trường.
"Hôm nay, tôi chính thức ngỏ lời cầu hônvới Lạc Lạc Tô."
Trong phòng lúc đó yên lặng tới nỗi cóthể nghe thấy cả tiếng một cây kim nhỏ rơi xuống đất. Mọi người đều ngạc nhiêntới độ không kịp phản ứng. Tôi lại càng không biết phải làm thế nào, bởi vì trướcgiờ, An Lương không hề nói đùa, hơn nữa đây lại là chuyện liên quan tới hônnhân.
Cậu ấy thật sự cầu hôn với tôi rồi, lạicòn chọn lúc Alawn có mặt để cầu hôn.
Sau đó, An Lương rút từ trong túi áo ramột chiếc hộp nhỏ, đi đến trước mặt tôi, quỳ một chân xuống, mở nắp hộp ra, giơlên trước mắt tôi, đó là một chiếc nhẫn bạch kim gắn kim cương tỏa sáng lấplánh chói mắt.
"Lạc Lạc Tô, hãy lấy anh, có đượckhông?" Cậu ấy nhìn tôi một cách trịnh trọng, đôi mắt lá răm ấy, thành khẩn vànghiêm túc hơn bất cứ lần nào kể từ khi chúng tôi quen nhau. Cậu ấy đang quỳtrước mặt tôi, ngước khuôn mặt tuấn tú lên nhìn, không chút động đậy, chỉ chờ đợitôi trả lời.
Tôi bị lời cầu hôn đường đột này làm chosợ đến mức không biết phải phản ứng thế nào, bởi vì trong lòng tôi, An Lương thậmchí còn chưa được coi là bạn trai, tôi và cậu ấy chưa từng hẹn hò, hôm nay saocó thể tiến thẳng đến hôn nhân được?
Đám bạn học xung quanh đã kịp hoàn hồn lại,bắt đầu trở nên xôn xao ầm ĩ. Không ai ngờ trong cuộc họp lớp lần này lại cómàn cầu hôn hay đến như vậy. Mọi người nhao nhao bình luận, có người nói lãng mạnquá, có người bảo tôi mau nhận lời đi. Một số bạn gái đa sầu đa cảm thậm chícòn đưa tay lên lau nước mắt, nói thật là xúc động.
Lý Như ôm lấy vai tôi, nói Lạc Lạc Tô,mau đồng ý đi!
Mọi người đều cảm thấy tôi nên đồng ý lấychàng trai này. Cưới một người ưu tú như cậu ấy, tôi còn phải đắn đo gì nữa.Thêm vào đó, ánh mắt đang dần chuyển sang trạng thái căng thẳng của An Lươngnhư thúc giục tôi mau mau gật đầu. Toàn bộ tình cảnh lúc đó đều như đang ép tôinhận lấy chiếc nhẫn nặng nề bắt mắt kia. Không khí dường như đang cô đọng lại,bầu không khí bắt đầu khác lạ. Tất cả chỉ bởi vì tôi chần chừ mãi không chịu gậtđầu. Bởi vì tôi biết, khi đã nhận chiếc nhẫn kia, tôi sẽ không còn được nghĩ tớingười đàn ông nào khác.
Ví dụ như kẻ thối tha kia.



Đến chết vẫn vương vấn không thôi


Tôi sững sờ nhìn An Lương, bắt gặp ánh mắtcủa tôi, đôi mắt cậu ấy có chút gì đó bất an. Thấy tôi còn chần chừ do dự, đôimắt vốn long lanh của An Lương dần chuyển sang sắc thái ảm đạm.
Lúc đó, tôi đã bật khóc.
Đồ Đểu, em phải lấy người khác rồi,anh... anh quả thực không còn cần em nữa ư... Lời hứa trăm năm đầu bạc, có thậtchỉ là lời nói đùa của thời trẻ con không biết gì không? Vậy tại sao anh còncương quyết muốn khắc tên em lên người anh cơ chứ!
Tôi nhìn về hướng có Alawn, tìm kiếm ánhmắt của cậu ấy. Nhưng lại phát hiện chỗ ngồi trên ghế sô pha đó đang bỏ trống.Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi: A, chắc cậu ấy dẫn bạn gái ra ngoài ngắm trăngcũng nên.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bàn tay tôi bịmột bàn tay nam giới nắm chặt, cậu ấy kéo mạnh tôi một cái, tôi liền mất tự chủcất người theo, cậu ấy dùng một giọng điệu ngang ngược đến nỗi tôi không thể cảmthấy quen thuộc hơn nữa để nói, "Đi theo tớ!". Sau đó, tôi theo cậu ấy bỏ chạykhỏi căn phòng mà chỉ thiếu chút nữa đã khiến tôi nghẹt thở. Không lời giảithích, không chút an ủi, tôi đã bỏ đi cùng người đàn ông thô lỗ như vậy, bỏ lạimột đám bạn cả nam cả nữ đang trợn mắt há miệng ngạc nhiên, bỏ lại một ĐìnhĐình đang tròn mắt, đưa tay lên ôm miệng vì kinh ngạc. Còn nữa, bỏ lại một AnLương vẫn đang quỳ dưới đất không chút động đậy.
Bao nỗi ấm ức và tổn thương không thể đếmhết khiến tôi trở nên kích động, cứ đấm hết sức lên người cậu ấy, từng cú đấm,từng cú đấm một, đều dồn hết toàn bộ sức lực.
Tôi đã nhớ cậu ấy bao nhiêu thì dồn hếtsức lực vào từng cú đấm bấy nhiêu. Tôi hận cậu ấy bao nhiêu thì thô bạo với cậuấy bấy nhiêu.
Alawn để mặc tôi trút giận, không nétránh cũng không phản kháng, cậu ấy khe khẽ gọi tên tôi, gọi rằng "Phù thủy GàMên của anh", giọng nói cũng đã hoàn toàn khản đặc rồi.
"Tại sao không đến tìm em! Tại sao lại rờixa em! Tại sao không tin em, không nghe em giải thích! Tại sao... tại sao khôngcho em cơ hội! Tại sao đã ra đi là đi luôn bốn năm liền! Tại sao lại tìm bạngái khác! Tại sao lại đối tốt với cô gái khác! Em hận anh! Em vô cùng hậnanh... Alawn, Đồ Đểu! Em hận anh... Nhưng... tại sao đã hận anh như vậy, lại vẫncàng nhớ anh! Đồ Đểu!"
Tôi vừa khóc vừa gào lên, mãi lâu sau, tôimệt đến nỗi không còn chút hơi sức nào nữa. Trong lúc thẫn thờ ấy, Alawn đã ômtôi vào lòng, vòng tay ôm thật chặt. Mùi cơ thể quen thuộc biết bao, vòng taykhiến tôi cảm thấy yên lòng biết bao. Mùi cơ thể của Alawn, bờ vai của Alawn, vầngngực của Alawn, nơi có trái tim đang đập rộn rã liên hồi của Alawn.
Bàn tay tôi dò dẫm phía sau lưng Alawn,khe khẽ vuốt ve, hỏi: "Tên của em, phía sau


XtGem Forum catalog