The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Tác giả: Cửu Bả Đao

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 134870

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/870 lượt.

ứ hai.
“Không có đâu.” Tôi vỗ vào nó rồi bước lên xe đạp, ngây dại nhìn phía ánh sáng màu vàng hắt ra từ tầng 2.
Mùa hè nhanh chóng trôi qua, từng cái hotdog cũng dần biến mất, tôi và con Tom cũng càng ngày càng thân thiết.
Mỗi lần đạp xe rời khỏi nhà Lý Tiểu Hoa, tôi đều ngơ ngẩn ngoái đầu lại nhìn lên tầng 2, rồi dần dần cúi xuống, chán nản nhìn con Tom đang thè lưỡi ra, vẫy vẫy tay, ra hiệu lần sau sẽ lại đến chơi với nó.
“Nè, chủ nhân mày vì sao không thèm để ý gì tới tao vậy? Rõ ràng là kỳ thi cuối cấp cũng kết thúc rồi mà.” Tôi hỏi.
“……” Con Tom vẫn mải miết ăn hotdog, đây có lẽ là thú vui duy nhất của nó.
“Không lẽ là do tính tao hay bạ đâu nói đấy, không phải à, tao là người không đáng tin, từ khi chủ nhân của mày biết tao cũng sớm nhận ra tao là người như thế nào à.” Tôi lòng dạ rối bời.
“……” Con Tom lè lè lưỡi.
“Lẽ nào chủ nhân của mày không muốn nghe hết câu chuyện đầy nhiệt huyết “Miyamoto Yontaimu Nafu” sao? Đoạn sau hay vô cùng đó.” Tôi càng nói lòng càng thấy não nề, cuối cùng thở dàu, “Ai nói con trai 16 tuổi không hiểu chuyện tình yêu chứ? Trái tim tao đang cay đắng chua xót, vì cớ sự gì chứ?”
Con Tom đương nhiên là không trả lời, nó chỉ dùng cách tốt nhất để hóng tôi.
Tuần huấn luyện học sinh mới cũng nhanh kết thúc, có một hôm, tôi mặc lên mình bộ đồng phục chưa thêu mã học sinh đi qua nhà Lý Tiểu Hoa, bỗng phát hiện con Tom đi đâu mất rồi, cái chuồng nhỏ của nó cũng không thấy đâu.
Tôi xuống xe, nhìn thấy trên cửa sắt có dán một tờ giấy, trên giấy viết dòng chữ mà tới tận bây giờ tôi vẫn nhớ rõ: “Gửi bác đưa thư, chúng tôi bây giờ chuyển nhà rồi, không cần mang báo và thư đến đây nữa. Xin cảm ơn.”
Trong phút chốc, tôi cảm thấy mắt mình như mờ đi, đầu óc trống rỗng.
Làm sao lại ra nông nỗi này?
Chuyển nhà? Chuyển đi đâu? Miếng hotdog trong tay tôi phải làm thế nào đây?
Tôi hấp tấp về nhà, gọi ngay cuộc điện thoại cho Thẩm Giai Nghi.
“Thẩm Giai Nghi, cậu có biết chuyện Lý Tiểu Hoa chuyển nhà không?”
“Cái gì? Cậu ấy chuyển nhà rồi sao?”
“Đúng đó, mình vừa mới thấy trước cửa nhà cô ấy có dán một tờ giấy nhắn với nhân viên bưu điện, làm sao đây? Mình điên mất, điên mất rồi, mình và Hứa Bác Thuần còn lên kế hoạch in truyền đơn rải khắp khu nhà Lý Tiểu Hoa tuyên bố…”
“Phát truyền đơn?”
“Đúng thế, trên truyền đơn viết “Kha Cảnh Đằng thích Lý Tiểu Hoa”, để cho người sống xung quanh khu nhà cô ấy đều biết, làm cho cô ấy cảm thấy thật lãng mạn. Bây giờ tất cả đều đi tong hết rồi …” Tôi rên rỉ.
“Nói quá lên rồi, cậu thích Lý Tiểu Hoa đến vậy sao?” Giọng điệu của Thẩm Giai Nghi có chút không đồng tình.
“Mình đi tong rồi, tong rồi, sau này mình không thể nào tìm thấy cô ấy nữa…” Tôi ủ rũ, nhìn miếng hotdog trong túi nylon đang nguội dần: “Byebye nhá, cậu giúp mình điện thoại tới lũ quỷ cái trong lớp, hỏi xem cô ấy chuyển nhà đi đâu được không?”
“…….”
“Bye!” Tôi nói.
Tôi như người mất hồn, vẫn đạp xe đi tới đi lui nhà Lý Tiểu Hoa.
Lòng thấy trộng rỗng, nhưng vẫn không rõ mình đang ở tầng không nào.
Sau đó Thẩm Giai Nghi nghe ngóng cụ thể, gọi điện thoại, giọng chắc nịch báo với tôi một tin tức.
“Kha Cảnh Đằng, cậu nhất định là nhầm rồi, Lý Tiểu Hoa đâu có chuyển nhà.”
“Không thể nào, rõ ràng mình nhìn thấy trước cửa nhà cô ấy có dán một tờ…”
“Mình gọi đi mấy cuộc điện thoại, ai cũng nói Lý Tiểu Hoa không chuyển nhà, nếu không tin cậu có thể trực tiếp gọi điện hỏi Lý Tiểu Hoa í. Còn nữa, mình nói với cậu, mình chỉ giúp cậu hỏi đến đây thôi, còn lại cậu tự thân lo lấy nhé.”
“Làm sao có thể như vậy…”
Tôi gác ống nghe, lại lóc cóc đến nhà Lý Tiểu Hoa, bán tín bán nghi nghiên cứu tờ giấy nọ.
Tờ giấy nọ có lẽ là giả (giỡn với cả nhân viên bưu điện? Thật là nghịch ngợm quá), nhưng con Tom to như vậy sao lại biến mất, đây mới thực là buồn cười. Tôi nghi ngờ tột độ, vừa ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn lên số nhà.
Đột nhiên, toàn thân chấn động.
Đây là đường XX, nhà số 15? Không phải là đường Thành Công, nhà số 15? Tôi mở to mắt ra nhìn, rùng mình.
Không cần trèo lên xe đạp, tôi nhanh chóng đi “kiểm tra” các biển số nhà gần đó, trời ơi, ở đây là đoạn giao giữa đường Thành Công và đường XX, nhưng “nhà Lý Tiểu Hoa chính bản” lại nằm ngay phía đối diện “nhà Lý Tiểu Hoa bản dỏm” có 10 mét, cả hai nhà đều số 15.
“Trùng đến thế là cùng, hai nhà số 15…..” Tôi há hốc ngạc nhiên.
Từ đầu đến cuối đều là do nhầm lẫn, chỉ có kẻ si tình bậc nhất thiên hạ mới có thể nhầm lẫn như vậy.
Nơi đó, hóa ra không phải là nhà Lý Tiểu Hoa.
Còn con Tom, đương nhiên cũng không phải là con chó nhà Lý Tiểu Hoa.
Còn chỗ hotdog kia…..tôi thở dài, căn bản là đầu tư nhầm chỗ rồi!
Tôi khẽ cười, may là Lý Tiểu Hoa không chuyển nhà, tôi về sau vẫn có thể tiếp tục đạp xe loanh quanh nơi này. Thế nhưng lần này chắc chắn không nhầm nữa, tôi dán mắt vào số nhà Lý Tiểu Hoa, liên tục ghi nhận ngôi nhà này mới là hàng chuẩn.

“Xùy.” Tôi trèo lên xe đạp, chậm rãi nhấn pedal, bánh xe chậm rãi quay vòng.
Tôi quay đầu lại, vẫn kh