
Tác giả: Cửu Bả Đao
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 134880
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/880 lượt.
ôi và cô ấy.
Sến chuối quá đi thôi, nhưng mà khi một người con trai mạnh mẽ bỗng trở nên sến như vậy, tôi đoán rằng sẽ làm người ta rất cảm động chăng?
“Thẩm Giai Nghi ăn mới gọi là lạ, nhất định sẽ đem đổ đi.” Hứa Bác Thuần nhìn tôi khịt mũi tỏ vẻ coi thường.
“Đổ đi cũng chả làm sao, quan trọng là tao có làm, cô ấy có nhận.” Tôi cười ngốc nghếch.
Hai tuần sau khi ngừng học trên trường, buổi lễ tốt nghiệp từ từ đến gần.
Buổi lễ tốt nghiệp năm đó, Thẩm Giai Nghi tặng tôi một bó hoa to, làm tôi hí hửng sung sướng đến nỗi muốn giả vờ khóc lúc lễ tốt nghiệp diễn ra cũng khóc không nổi, mãi đến khi tôi phát hiện mấy thằng bạn thân thằng nào cũng được nhận hoa Thẩm Giai Nghi tặng, tôi mới muốn gào khóc thảm thiết. Khốn thật, tôi thực sự hy vọng bản thân sẽ nhận được đối xử đặc biệt hơn một chút của Thẩm Giai Nghi.
Tất cả mọi người bận rộn ký lên áo đồng phục, chụp ảnh, chỗ này thổ lộ, chỗ kia chia tay, cùng nhau viết mấy dòng lên quyển sổ lưu bút tốt nghiệp, … Thẩm Giai Nghi nhận được rất nhiều quà tặng tốt nghiệp của bao nhiêu nam sinh.
Thẩm Giai Nghi có viết trên quyển sổ lưu bút của tôi:
“For Tuổi trẻ hứa hẹn:
6:30 ngủ dậy là một thói quen tốt, nhưng mà, phải là tự mình ngủ dậy mới vĩ đại!
Hy vọng rằng nhờ những bản nhạc “tinh tuyển” khai sáng, sẽ thêm rạng ngời khí chất!
Giai Nghi, 19/6.”
Tôi cũng đặc biệt chú ý chọn góc áo bên trái, vị trí vô cùng đặc biệt, viết cho Thẩm Giai Nghi mấy dòng.
“Qùa tặng của bạn, này, đừng bảo là người bạn lâu năm này không nhớ đến bạn.”
Thẩm Giai Nghi đem quyển Tĩnh Tư Ngữ mới xuất bản của sư Chứng Nghiêm tặng tôi. Khổ thế, tôi chả bao giờ nghĩ đến việc tìm cho đủ bộ đâu!
Tiếp đó đến lượt tôi.
“Tặng cậu này, tốt nghiệp vui vẻ. Mình tự vẽ đó, phải mặc đấy nhé!” Tôi tặng Thẩm Giai Nghi chiếc áo mà tôi tự tay vẽ lên bằng loại thuốc màu đặc biệt.
“Oà? Đẹp thế.” Thẩm Giai Nghi cười cười nhận lấy, mở quà ngay tại chỗ.
Hình vẽ trên chiếc áo, chính là một con mắt đen trắng rõ ràng, trong mắt có hình một quả táo màu đỏ.
“Ý nghĩa gì vậy?” Thẩm Giai Nghi nghiêng nghiêng đầu thắc mắc.
“Tra thử từ điển tiếng Anh xem nhé đồ ngốc.” Tôi khẽ nháy đôi lông mày, ra vẻ bí ẩn.
Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, trở về nhà, đúng như dự đoán nhận được điện thoại của Thẩm Giai Nghi.
Ở đầu bên kia điện thoại, là điều mà tôi chưa từng được nghe, là âm thanh cảm động mà tôi chờ đợi đã lâu rồi.
Rất đơn giản, nhưng lại dễ chịu.
“Cảm ơn cậu. Mình hiện tại căn bản là không thể nói nên lời.” Nghẹn ngào.
“Mình tại Khoa Quản lý trường Giao thông đợi cậu.” Tay nắm chặt.
You are the apple of my eye.
Cậu là, người mà mình yêu quý nhất.
Mười hai ngày sau, Thẩm Giai Nghi khoác lên mình lời chúc phúc của tôi, lên trường thi tham gia kỳ thi đại học.
“Mình nghĩ là, mượn một chút vận may của cậu vậy!” Thẩm Giai Nghi có phần bẽn lẽn.
“Không sao, bọn mình sát cánh chiến đấu.” Tôi trong lòng rất vui.
Buổi tối hôm đó điểm số được công bố, tôi tại nghe thấy tiếng thiên thần bật khóc.
Thẩm Giai Nghi làm bài bỗng thất thường, thành tích chắc chắn không thể vào trường Đại học Giao thông, điểm ước chừng đỗ vào trường Kinh tế Trung ương hoặc Sư phạm Đài Bắc.
Chúng tôi nói chuyện điện thoại với nhau khoảng 7 tiếng đồng hồ, cả hai đều không nỡ buông điện thoại xuống. Toàn thân tôi, từng khúc từng khúc như dần trở nên trống rỗng, bao lời “Từ trước đến nay, mình rất thích cậu”, “Cậu nghĩ xem mình chăm chỉ học tập như vậy là vì ai”, “Cậu là phần ký ức quan trọng nhất trong những năm tháng cấp ba của mình”, cứ thế một mạch tuôn trào.
Cuối cùng, bàn tay cầm điện thoại của tôi thấm đẫm những giọt mồ hôi.
“Mình muốn lấy cậu. Mình nhất định sẽ lấy được cậu, một trăm phần trăm sẽ lấy được cậu.” Tôi cố kìm nén giọng điệu kích động, nói ra những lời mà không hợp chút nào với tuổi của mình cả.
Thẩm Giai Nghi hít thở sâu, hít thở thật sâu.
“Bây giờ cậu có muốn nghe đáp án không? Mình có thể ngay tức khắc nói cho cậu.” Giọng của Thẩm Giai Nghi vô cùng bình tĩnh. Có thể, tôi đã mất đi năng lượng, cố phân biệt ý nghĩa hàm ẩn trong giọng điệu của Thẩm Giai Nghi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi sợ hãi tột độ, bản thân cảm thấy như không được phép tiếp tục thích người con gái đó.
Nếu chuyện đó xảy ra, có thể thấy cuộc đời của tôi cũng sẽ giống như chiếc lá trôi trên mặt nước, dù cho có bồng bềnh trên làn nước trôi chầm chậm, rồi cũng dần dần khô héo.
“Không cần đâu, mình căn bản cũng không hỏi cậu, vì vậy cậu cũng không thể cự tuyệt mình. Mình sẽ tiếp tục nỗ lực, cả đời này mình cũng sẽ tiếp tục nỗ lực.” Sự kích động của tôi biến thành kiểu cố chấp, và kiêu ngạo vô lối.
“Cậu thật sự không muốn nghe đáp án?” Thẩm Giai Nghi thở dài.
“Mình không muốn nghe. Xin đừng nói cho mình bây giờ, xin đừng.” Tôi giữ bình tĩnh, “Cậu hãy kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến ngày mà mình theo đuổi cậu nhé. Vậy, hãy để mình, được tiếp tục thích cậu.”
Cứ như vậy, tôi chưa từng đi xin đáp án của Thẩm Giai Nghi.
Mãi cho tới đêm động đất năm đó.