
Tác giả: Cửu Bả Đao
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 134882
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/882 lượt.
học ôn thi cho kỳ thi cuối cấp.
Mấy thằng bạn tốt của tôi đều không có ai vượt qua vòng xét tuyển hồ sơ để vào thẳng đại học, vì vậy ai ai cũng ngưỡng mộ nhìn tôi “đơn phi”, kỳ hai lớp 12 tự do tự tại rong chơi nơi trường học, mang bộ mặt hớn hở làm ai cũng phải ghét đến trường.
Chả còn lý do để gặm sách nữa, tôi cả ngày đều nghe chương trình luyện nghe tiếng Anh “Studio Classroom”, lén đọc “Thiếu niên vui vẻ” dưới ngăn bàn. Lớp học thêm nơi khỉ ho cò gáy đó thì đương nhiên không phải đến nữa rồi, nhưng tôi vẫn ngày ngày ở lại trường vào buổi tối để cùng Thẩm Giai Nghi học bài, thỉnh thoảng chuẩn bị một hộp bánh quy để cùng cô ấy tiêu đi nỗi khổ học hành.
Ban ngày, giờ lên lớp, tôi bắt đầu làm vài việc vô cùng kỳ quái, chẳng hạn như trồng hoa trong ngăn bàn, đem giấy thi xé thành vụn giấy nhỏ làm tuyết đi khắp nơi đem rắc lung tung lên đầu lũ bạn. Chưa hết, tôi còn tìm người cùng tôi ra ngoài hành lang đánh cầu lông, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chả lo lắng gì về áp lực thi cử của kỳ thi chuyển cấp cả.
“Hứa Bác Thuần, lo mà học hành chăm chỉ nhé, kỳ thi đại học cái thứ đó là không thể coi thường được đâu.”
Vì Thẩm Giai Nghi mà sống tốt, quãng thời gian cấp ba ba năm học hành chăm chỉ tràn đầy nhiệt huyết của tôi sắp kết thúc rồi.
Cái thằng tôi giờ không phải tham dự kỳ thi chuyển cấp nữa, mỗi ngày đều ì ạch tới tận trưa mới vác xác lên lớp nhận ném đá của cả lớp, tìm người đánh cầu lông cùng. Mỗi buổi sáng sáu giờ ba mươi phút, điện thoại ở trên đầu cất tiếng kêu, tôi hai mắt vẫn còn lim dim, tay chân quờ quạng chạy đi nghe điện thoại.
“Kha Cảnh Đằng, ngủ dậy mau!” Giọng Thẩm Giai Nghi cất lên, chứa đầy tinh thần phấn chấn.
“A? Gì vậy?” Tôi ngái ngủ.
“Dậy đi cùng mình học bài, dậy nhanh, dậy nhanh!” Thẩm Giai Nghi lời lẽ nghiêm khắc.
“…đến trường í hả?” Tôi cười hi hi, đã tỉnh táo được một nửa.
“Không phải, mà là dậy đi. Dạo này cậu ì ạch quá rồi, không phải thi cuối cấp cũng không được như thế này, dậy ngay cho mình!” Thẩm Giai Nghi đem ống nghe đưa gần loa, ấn nút chơi nhạc.
Ống nghe truyền đến một bản nhạc cổ điển hào hùng khí khái, tôi toàn thân thấy chấn động.
“Làm trò khỉ gì vậy?” Tôi nói, nhưng không có ai trả lời.
Thẩm Giai Nghi chắc là đã đem đặt ống nghe ở trước loa rồi…Đúng là đồ thích là làm theo ý mình.
Không biết Thẩm Giai Nghi đến lúc nào mới lại cầm ống nghe điện thoại, tôi chỉ còn biết cầm điện thoại, nhảy nhót trên mặt đất, dụi mắt ngáp lấy ngáp để, nghe cho hết bản nhạc cổ điển.
“Sao rồi? Tỉnh ngủ chưa?” Thẩm Giai Nghi lẩm bẩm, cầm ống nghe.
“Còn – phải – cảm – ơn – bạn – nhiều – ạ!” Tôi càu nhàu, trong lòng thực ra vô cùng sung sướng.
“Về sau mình ngày nào buổi sáng cũng sẽ gọi điện đánh thức cậu dậy, cậu á, cứ liệu liệu mà chuẩn bị tâm lý đi! Cẩn thận suy nghĩ xem trong lúc mọi người đang ôn thi đại học, cậu có thể làm gì để bồi đắp bản thân.” Thẩm Giai Nghi nói, ngữ khí vô cùng cẩn thận.
“Con người ta nếu như ngủ không đủ thì có bồi đắp thế nào cũng rỗng thôi.”
“Cậu đừng có mà ngụy biện, rõ ràng là đi ngủ muộn. Cậu cũng nên có lý tưởng chút đi!”
Ngủ muộn quá chả phải là chờ cậu học bài xong, nói chuyện điện thoại chúc ngủ ngon mới nhắm mắt ngủ đó sao? Tôi tự nhủ.
“Vậy thì mình mỗi sáng phải nghe một bản nhạc khác nhau thì mới ngủ dậy, không được lặp lại đâu. Nếu mà mình phát hiện ra bản nào lặp lại, mình sẽ gác máy, mình sẽ đi ngủ tiếp đó.” Tôi ra giọng bắt bẻ.
Đối với tầm quan trọng của chuyện này, phải tốn chút thời gian, cho Thẩm Giai Nghi vài đề bài hóc búa, bắt cô ấy phải có chút bận rộn đánh thức tôi dậy ,cũng là để hình thành trong cô ấy một thói quen coi trọng tôi, ngày qua ngày, giữa Thẩm Giai Nghi và tôi như có thêm một sợi dây ràng buộc. Như vậy thật tuyệt.
“Như vậy thì có là gì. Cậu thề đi, cậu không được cố ngủ rốn nữa.” Thẩm Giai Nghi có vẻ như rất phấn chấn.
“Tuân mệnh.” Tôi ngáp dài.
“Tuân mệnh cái gì, thề!”
“Xin thề.”
Tôi gác máy, cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Người con gái mà tôi yêu mến, mỗi sáng lại gọi điện thoại đánh thức tôi dậy đó!
“Ông trời ơi, đây có phải tín hiệu tình yêu không? Phải không? Phải! Phải!” Tôi cầu khẩn.
Về sau mỗi sáng sáu giờ ba mươi, Thẩm Giai Nghi vừa ngủ dậy liền gọi điện thoại đánh thức tôi dậy, cô ấy lại đem ống nghe đặt cạnh đài, bật từng bài từng bài nhạc cổ điển với mấy bài hát cũ tiếng Anh làm tôi chấn động, cứ thế cho tới khi tôi tỉnh giấc hoàn toàn mới thôi.
Trong bầu không khí hạnh phúc ngập tràn như vậy, tôi chả có cách nào ngăn mình có những hành động thể hiện tình cảm yêu mến với Thẩm Giai Nghi. Tình yêu quả nhiên là một thứ rất cảm tính, không thể nào bày mưu tính kế thận trọng từng bước được, tự kiềm chế như vậy sẽ không tốt với sức khỏe.
Có mấy buổi tối, tôi đều đánh vật với đống thức ăn kỳ quái trong phòng bếp trước nay tôi chả mấy khi ngó ngàng, sau đó, nấu mấy thứ đồ ăn tỏ chút tấm lòng, đặt vào hộp cơm, đạp xe đến trường đưa Thẩm Giai Nghi ăn lót dạ bữa tối. Thỉnh thoảng, lại còn kèm thêm một đóa hoa Hồng môn, đóa hoa độc nhất giữa t