
Tác giả: Cửu Bả Đao
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 134883
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/883 lượt.
c làm bài, tôi càng không thể trở thành viên tướng đầu tiên bại trận được.
Cẩn thận suy nghĩ, thành tích học tập môn Vật lý và Hóa học của tôi cũng chỉ thường thường hạng trung, lần này chuyển sang tập trung vào ba môn thế mạnh nhất của tôi là Ngữ văn, Toán, và Anh văn coi như quyết định rất hợp với sở trường của tôi. Đúng vậy, đời người nào đâu có chuyện trùng hợp , chuyện tôi lấy ba môn học chung cùng Thẩm Giai Nghi thi đấu nhất định là phải có ý nghĩa rồi.
Một ngày trước ngày nghỉ đông, tại hội trường nơi diễn ra vòng duyệt hồ sơ, tôi không thấy bóng dáng Thẩm Giai Nghi đâu cả.
“Cái quái gì thế này?” Tôi vò đầu, trong phòng thi chạy đi chạy lại không ngớt, hỏi mấy người bạn, Dương Trạch Vu, Liêu Anh Hoằng, A Hòa,…tất cả đều không biết Thẩm Giai Nghi gặp phải chuyện gì. Thời đó không có điện thoại di động, càng làm cho người ta không biết đường nào mà lần.
“Không phải là ngủ quên rồi đấy chứ!” Tôi ngẩn người.
Không phải là người vốn tỉ mỉ cẩn thận như Thẩm Giai Nghi lại có chuyện gì xảy ra chứ.
Cũng không phải Thẩm Giai Nghi trên đường đến đây lại gặp chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Lòng lo sợ bất an, bài thi viết cứ thế trôi qua, tôi cũng chẳng biết mình viết cái gì nữa.
Tôi vừa rời khỏi hội trường liền gọi điện cho Thẩm Giai Nghi, thật may tiếp điện thoại chính là Thẩm Giai Nghi. Tôi vội vã hỏi cô ấy rốt cục có chuyện gì xảy ra. Không hỏi có khi còn hay, hỏi xong, toàn thân tôi cứ như bị một dòng điện mạnh chạy qua.
Hóa ra là lớp Hòa có một nữ sinh, số báo danh sơ tuyển ngay sau Thẩm Giai Nghi, lại mong muốn Thẩm Giai Nghi nhường suất xét duyệt hồ sơ vào khoa Quản lí cho cô ta, nói chuyện một hồi, Thẩm Giai Nghi liền đem suất đó nhường cho cô ta.
“Sặc! Vậy sao cậu không nói với mình!” Tôi thảm thiết nói, dường như sắp lăn ra chết ở trạm điện thoại công cộng đến nơi.
“Í, lại còn phải thế à.” Thẩm Giai Nghi không biết nên nói thế nào cho phải, giọng điệu tỏ vẻ xin lỗi.
Đầu óc tôi trống rỗng, thật chỉ muốn vung tay chặt chém.
Về sau tôi có điều tra ra, cô bạn lấy suất xét duyệt hồ sơ của Thẩm Giai Nghi kia cũng không đến làm bài thi.
Nguyên nhân không rõ ràng, thật là phụ lòng tốt của Thẩm Giai Nghi.
Toàn bộ chuyện này, căn bản chính là tạo hóa muốn trêu ngươi tôi!
“Có muốn đến Tín Nguyện Hành bái phật không?” Hứa Bác Thuần nhún vai.
“Không cần!” Tôi bực tức bỏ đi.
Sau kỳ nghỉ đông, kết quả kỳ thi được công bố.
Tôi qua vòng thi viết, được vào vòng vấn đáp của trường Đại học Giao thông.
Sau đó nỗi bực tức biến thành “Báo thù của nam nhi mang nỗi oán hận”, tôi đem lòng căm hận vô hạn đó, đem hồ sơ lý lịch như đúng như sai đó , đi thi vào khoa có tỉ lệ nam nữ là 7:1, tham gia kỳ thi vấn đáp của đại học giao thông.
Kỳ thi vấn đáp có tổng cộng bốn vòng, trong đó có một vòng là viết một bài luận ngắn, đề bài kiểu như mấy cái thể loại khỉ gió “Theo đuổi thành công”. Ba cửa ải còn lại đều được tiến hành ở ba phòng khác nhau, mỗi vòng đều có từ hai đến ba vị giáo sư phụ trách. Ở mỗi vòng thi đều có các vị giáo sư sẵn sàng gây áp lực cho thí sinh, có biết bao nhiêu thí sinh từ trong phòng thi đi ra nước mắt đầm đìa, tôi nhìn qua thì thấy tất cả thí sinh ưa khóc nhè này đều nằm trong danh sách bị đánh trượt.
“Tôi dù có chết cũng phải cười.” Tôi vặn vẹo cổ.
Còn thằng tôi vẫn ôm trong mình nỗi thống hận với tạo hóa, lại liên tục gặp điều thần kỳ. Liên tiếp ba vòng thi, trải qua những vòng tùng xẻo lăng trì của mấy vị giáo sư, tính kiên trì nhẫn nại còn lại trong tôi càng ngày càng ít đi.
“Em từng hai lần làm đội trưởng ở trại hè Phật giáo, vậy thì, hãy cho tôi biết “Phật” là gì?” Vị giáo sư gầy gò nhìn tôi hỏi.
“Chuyện như vậy em mà nói được rõ ràng thì mới là lạ, cái gọi là đạo mà chỉ ra được thì còn gì là đạo muôn đời.” (Câu gốc: “Đạo khả đạo, phi thường đạo” – Đây là câu đầu tiên trong Đạo đức kinh của Lão Tử.)Tôi nhíu mày.
“Em Kha, theo em vì sao khoa chúng tôi lại nên nhận em vào học?” Vị giáo sư béo mất hứng hỏi.
“If you risk nothing,then you risk anything.”(Nếu bạn không muốn liều mất cái gì, thì bạn còn mất nhiều hơn). Tôi nhìn lên tường trong phút chốc, kỳ vấn đáp này trôi qua thật lâu.
“Hỏi một đằng sao trả lời một nèo vậy.” Vị giáo sư khác cười nhạt, lật tờ thành tích học tập của tôi ở trường cấp ba, nói, “Thành tích học tập của em cũng xoàng, trình độ như thế này sao dám thi vào trường Giao thông!”
“Thôi đi cho em nhờ! Em cũng đứng thứ 26 toàn trường đó!” Tôi nhìn vào vị giáo sư nói: “Nếu thành tích học tập của em tốt hơn một chút nữa, em đã thi vào khoa Y rồi, còn chạy đến đây thi Khoa Quản lí làm gì nữa?”. Tôi nói không chút sợ sệt.
Thế là vòng thi vấn đáp kết thúc.
Tôi được nhận vào học.
Chuyện là như vậy, trong một thoáng trời đất điên đảo, tôi đã vượt qua vòng xét duyệt hồ sơ của trường Giao thông, đỗ vào Khoa Quản lí, dù cho cả nguyên nhân lẫn quá trình thi tuyển đều có phần khó mà tưởng tượng được, nhưng tôi cũng rất vui vì không phải tiếp tục