Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Có Lẽ Là Yêu

Có Lẽ Là Yêu

Tác giả: Lý Lý Tường

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341847

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1847 lượt.

g mơ nghĩ tới, chính là bản giáo nghiên cứu sinh, tiếng Anh chưa qua cấp bốn, phỏng chừng cũng có chút mơ mộng. Cô thấy đau đầu nhức óc kinh khủng.
Vì thế Chu Dạ hạ quyết tâm, nhất định phải đề cao thành tích tiếng Anh. Cô không đủ tiền đăng ký học ở lớp “ Tân Đông Phương”, đành mỗi ngày dậy sớm học một tiếng, nghe nhiều tiếng Anh một chút, học nhiều từ đơn hơn, kiên trì hết 12 tháng, có thể qua được cấp bốn. Cứ nghĩ tới là lại thấy mất mặt.
[3'>: Ngũ Đại Thập Quốc (907-960) là một thời kỳ chính biến trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khinhà Đường sụp đổ và kết thúc khi nhà Tống xuất hiện. Trong suốt thời kỳ này, 5 triều đại đã thay nhau tồn tại ở vùng lưu vực sông Hoàng Hà và hơn 12 nhà nước độc lập đã được xây dựng chủ yếu ở vùng đất Hoa Trung, Hoa Nam và một phần Hoa Bắc.
[4'>: đây là 1 câu trong bài Yết Kim Môn của Phùng Duyên Kỷ (904-960)
Bản gốc:
謁金門
風乍起,
吹皺一池春水。
閒引鴛鴦芳徑裡,
手挼紅杏蕊。
斗鴨闌干獨倚,
碧玉搔頭斜墜。
終日望君君不至,
舉頭聞鵲喜。
Hán Việt:
Yết kim môn
Phong sạ khởi,
Xuy trứu nhất trì xuân thuỷ.
Nhàn dẫn uyên ương phương kính lý,
Thủ noa hồng hạnh nhị.
Đấu áp lan can độc ỷ,
Bích ngọc tao đầu tà truỵ.
Chung nhật vọng quân quân bất chí,
Cử đầu văn thước hỉ.
[5'> : liên quan gì tới khanh? ý bảo đối phương rỗi hơi lo chuyện thiên hạ, thích chõ mũi vào chuyện của người khác (干卿何事 là “liên quan gì tới khanh?” là lời của Lý Cảnh nói với Phùng Duyên Kỷ)
[6'> Đây là mấy câu thơ trong bài Thanh Thanh Mạn của Lý Thanh Chiếu (1084-1151)
Bản gốc:
聲聲慢
尋尋覓覓,
冷冷清清,
淒淒慘慘戚戚。
乍暖還寒時候,
最難將息。
三杯兩盞淡酒,
怎敵他、晚來風急!
雁過也,
正傷心,
卻是舊時相識。
.
滿地黃花堆積,
憔悴損,
如今有誰堪摘?
守著窗兒,
獨自怎生得黑!
梧桐更兼細雨,
到黃昏、點點滴滴。
這次第,
怎一個愁字了得!
Hán Việt:
Thanh thanh mạn
Tầm tầm mịch mịch,
Lãnh lãnh thanh thanh,
Thê thê thảm thảm thích thích.
Sạ noãn hoàn hàn thì hậu,
Tối nan tương tức.
Tam bôi lưỡng trản đạm tửu,
Sạ địch tha vãn lai phong cấp!
Nhãn quá dã,
Chính thương tâm,
Khước thị cựu thì tương thức.
Mãn địa hoàng hoa đôi tích,
Tiều tuỵ tổn,
Như kim hữu thuỳ kham trích ?
Thủ trước song nhi,
Độc tự tránh sinh đắc hắc!
Ngô đồng cánh kiêm tế vũ,
Đáo hoàng hôn, điểm điểm trích trích.
Giá thứ đệ,
Tránh nhất cá sầu tự liễu đắc.
Nguồn:
Dịch thơ: (bản dịch của Lily)
Thanh Thanh Mạn
Tìm tìm kiếm kiếm,
Lạnh lạnh nhạt nhạt,
Thảm thảm thương thương nhớ nhớ
Chợt ấm lên sau lại rét,
Thật khó thích ứng,
Đôi ba chén rượu nhàn nhạt
Nào chống nổi gió chiều hung hăng
Nhạn bay ngang,
Đang đau lòng
Có còn nhớ bạn cũ này.
Mặt đất hoa vàng tràn ngập,
Nỗi khốn khổ
Giờ đây còn ai đỡ đần?
Người đợi bên song,
Chỉ một thân tối dường nào!
Ngô đồng đứng dưới mưa phùn
Đến hoàng hôn nước nhỏ tí tách
Là vậy đấy
Một chữ sầu ghê gớm lắm sao






Dây dưa
Edit: Ishtar
Chu Dạ lúc tới “Vương triều” làm, liền đi tìm Thịnh tổng thương lượng: “Thịnh tổng, không phải ông nói quán bar giờ không đủ người sao? Bây giờ còn thiếu người phải không?” Thịnh tổng gật đầu, nhìn cô nói: “Có chuyện gì sao? Không phải cô nói, vào năm học mới, sợ ảnh hưởng tới việc học, không làm hay sao?”
Chu Dạ cười: “Vốn là như vậy, nhưng là hiện tại tôi đang cần tiền, cho nên đành phải vất vả một chút, nhưng mà tôi cũng chỉ có thể làm tới tháng 11, về sau muốn toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ khảo nghiên, e rằng không làm tiếp được .”
Thịnh tổng vốn có cảm tình tốt với cô nhân viên này, là một người luôn có chí tiến thủ, tự lập tự cường, nên thường cho cô nhiều cơ hội, cũng luôn hỗ trợ, giúp đỡ, nghe vậy liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Nếu đang cần tiền gấp, tôi có thể ứng trước tiền lương cho cơ .” Biết cô là một sinh viên, phải ra ngoài kiếm sống, cũng không phải là dễ dàng gì.
Chu Dạ không trả lời, không khách khí nói: “Thôi nha, nghe điện thoại nhiều tốn tiền lắm. Lần khác tán chuyện sau, không có việc gì thì tôi cúp máy đây, bye bye .”
Vệ Khanh đang muốn bảo cô giữ máy, thì đầu dây bên kia đã lạnh lùng cúp máy. Nghe giọng bực bội của cô, rõ ràng là bị hắn đánh thức, vì thế từ bỏ suy nghĩ gọi điện lại. Ngủ thẳng tới giữa chiều mới tỉnh, mãi mới dậy rửa mặt, rồi xuống canteen ăn cơm, chả biết nên gọi là ăn cơm trưa hay là ăn tối nữa.
Thời điểm này, người trong canteen cũng không ít, đúng là cuộc sống cực kỳ không quy luật của những trạch nam, trạch nữ. Ở trong nhà ăn, không ngờ lại gặp Lâm Phỉ đang chậm rãi bưng bát canh uống. Chu Dạ trêu: “Lâm Phỉ, ngươi cũng ăn cơm à?”
Lâm Phỉ lườm cô một cái: “Ta cũng không phải thần tiên, đương nhiên muốn ăn cơm.” Chu Dạ cũng nhìn bạn, nhún vai: “Ta thấy dáng người ngươi, gió thổi chắc bay quá.”
Đến quầy cơm gọi một đống đồ ăn, Lâm Phỉ kêu: “Chu Dạ, sao ngươi ăn lắm thế?” Chu Dạ gần như cả một ngày chưa ăn gì, đương nhiêu là đói. Lâm Phỉ căm giận nói: “Một tuần ta ăn cũng không bằng ngươi ăn một bữa.”
Chu Dạ biểu hiện vẻ đồng tình rồi vùi đầu ăn c


XtGem Forum catalog