
Tác giả: Lý Lý Tường
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341832
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1832 lượt.
loại, phong phú về nội dung hi vọng sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !
*****
Lâm Phỉ không chút khách khí đưa túi xách trên tay cho cô cầm, lau mồ hôi trên trán nói nói: “Không phải, mới từ Thượng Hải bay trở về, nóng muốn chết!”
Chu Dạ nhìn túi xách của bạn, cùng với valy là nguyên một bộ, sợ hãi kêu lên: “LV! Lâm Phỉ, ngươi rất xa xỉ ! Nữ phá gia!”
Lâm Phỉ lộ ra biểu tình đắc ý, nói: “Được rồi, lần sau cho ngươi mượn dùng là được!” Chu Dạ vội vàng gật đầu, nàng còn chưa bao giờ được chạm vào một cái túi LV! Lại tiến lên hỏi: “Hành lý của ngươi ít thế thôi sao?”
Lâm Phỉ thản nhiên nói: “Không, có người mang bớt lên rồi .” Chu Dạ lập tức không lên tiếng, thức thời không tiếp tục truy vấn. Người có thể mua túi LV, không cần nói cũng biết. Lập tức chuyển đề tài: “Sao tự nhiên ngươi lại đi Thượng Hải? Du lịch?” Lâm Phỉ lắc đầu: “Làm sao mà được thảnh thơi như vậy. Có một công ty ở Thượng Hải tổ chức một buổi biểu diễn trang phục, trường mình có nhiều sinh viên khoa nghệ thuật đi cùng.”
Chu Dạ trong lòng nói thầm, người tặng cô ấy túi LV không phải là tới Thượng Hải mới quen biết đấy chứ . Cười: “Như vậy nhất định được thưởng rất nhiều tiền!” Lâm Phỉ lắc đầu: “Mua một bộ quần áo cũng không đủ. Trường học cùng người ta hợp tác, chúng ta đi cùng, hỗ trợ ý tứ, làm gì có được tiền đâu! Còn mệt muốn chết.”
Chu Dạ liền nói: “Coi như là lữ hành , vậy ngươi mau nhanh trở về nghỉ ngơi đi.” Đưa Lâm Phỉ đến dưới lầu một tòa kí túc khác, bị ngoắc lại: “Ngươi cùng lên phòng ta đi, ta chọn cho ngươi một món quà. Ở trong valy đó, nhìn xem có thích hay không!” Chu Dạ vừa nghe có quà, mặt mày hớn hở, cùng bạn cùng tiến lên lầu.
Sinh viên khoa nghệ thuật cùng với lưu học sinh, nghiên cứu sinh ở cùng một tòa nhà, cho phép ra vào thoải mái. Mỗi phòng có hai người, đều có máy sưởi, còn có phòng vệ sinh riêng, điều kiện so với dãy nhà cô ở tốt hơn rất nhiều rất nhiều, giá tự nhiên cũng đắt hơn rất nhiều rất nhiều.
Lâm Phỉ lật tới lật lui nửa ngày, tìm ra một cái hộp nhỏ màu xanh lam nhạt, mặt trên còn buộc lại một sợi ruy băng mỏng, thực tinh xảo. Nói: “Đây, cho ngươi đấy, xem có thích hay không.” Chu Dạ mở ra vừa thấy, là một đôi vòng tai rất lớn, lòe lòe tỏa sáng, khéo léo tinh tế, xem tính chất hẳn là bạch kim mạ bạc , nói: “Đắt lắm phải không?” Dù thế nào cũng phải vài trăm.
Lâm Phỉ tựa vào đầu giường, lười biếng nói: “Rất đẹp. Ta vừa thấy cái này, liền cảm thấy ngươi đeo rất đẹp. Sau đó một người bạn mua cho, quyết định đưa cho ngươi. Ta đeo không đẹp.” Chu Dạ biết, cô ấy là muốn mượn hoa hiến phật , chỉ cần có tình cảm là được, cần gì biết ai là người mua. Hứng trí đeo thử.
Lâm Phỉ ngồi bên cạnh ngắm, cười: “Vẫn là ta thật tinh mắt, rất hợp với làn da ngươi, không tin chính ngươi nhìn xem.” Chu Dạ rất vui vẻ, nói muốn mời cô ăn cơm. Lâm Phỉ nằm xuống giường, hữu khí vô lực nói: “Lần sau đi, giờ ta chỉ muốn ngủ. Rất mệt mỏi.” Chu Dạ giúp nàng đóng cửa đi ra ngoài.
Chu Dạ cùng Lâm Phỉ, Tất Thu Tĩnh bất luận là tác phong, thói quen, cách sống đều hoàn toàn khách nhau, tính cách, nhân sinh quan cũng một trời một vực, nhưng vẫn có thể ở chung một chỗ với nhau, nguyên nhân ở chỗ cô là một người đơn giản, rất nhiều chuyện cũng không xem như nghiêm trọng. Nhưng dù đơn giản tới đâu cũng phải có ranh giới của nó, tuyệt đối không vượt qua. Bất kể là đối nhân, đối sự, thái độ với tiền tài vật chất đều như thế, không phải không theo đuổi, mà vì cô là người biết chừng mực.
Đó gọi là tự biết giả minh, biết nhân giả trí. Cô dù cho không làm được, nhưng luôn luôn cảnh giác chính mình.
Ngay cả biết khi biết Vệ Khanh có ý không tốt với mình, cuối tuần cô vẫn tới “Vương triều” làm. Cô không nợ tiền hắn, sợ cái gì, thản nhiên không ngại.
Khách tới đặc biệt nhiều, không rảnh để thở. Có người khách uống say, lại thấy cô khí chất độc đáo, tuổi trẻ xinh đẹp, liền nổi sắc tâm, ôm chặt thắt lưng cô, khiến cô không thể động đậy. Chu Dạ rất muốn đập cái khay vào đầu hắn, đổ hai chén rượu lên đầu hắn, dám lộ ra bản mặt cầm thú tới đây! Thật không phải là người.
Ở mặt ngoài khách khách khí khí có lệ, bất động thanh sắc tưởng rời đi, không nghĩ tới có người khách khác cản đường đi của cô. Những người này đã say rượu, không còn phân biệt được gì, xem ra có vẻ phiền toái. Vì thế nháy mắt với nữ phục vụ bên cạnh kêu Thịnh tổng ra giải quyết vị khách này.
Một người xiêu vẹo đứng lên, cầm chén rượu cứng rắn muốn ép cô uống. Chu Dạ nghĩ rằng, mình cũng không phải là gái tiếp khách, vì sao phải uống, vì thế chối từ, ngữ khí cũng có chút không tốt . Người nọ thấy cô thế nào cũng không chịu uống, nổi giận, đem rượu hắt vào mặt cô. Cô nhanh chóng tránh né, nhưng vẫn không tránh bị mấy giọt rượu rớt vào người.
Lửa giận tăng vọt, “bốp” một tiếng, hung hăng tát cho người kia một cái, lớn tiếng quát: “Mọi người đến đây để thư giãn, anh muốn gì hả?” giọng nói lớn khiến mọi người chú ý.
Người nọ bị cô gái cho một bạt tai, vô cùng m