
Tác giả: Vương Ly
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134523
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/523 lượt.
hai người họ với ánh mắt tức giận: “Tao cũng rất muốn nghe xem mày định nói gì với tao, tao không ngờ, người cướp bạn gái tao lại là bạn thân nhất của tao.” Tứ chụp lấy cổ áo của Kiệt.
“Không phải lỗi của anh ấy, anh ấy không biết gì cả?” Lâm chen vào can, vẻ mặt cũng rất hối lỗi nhưng việc cô đứng về phía Kiệt thế này càng khiến cho Tứ tức giận hơn.
“Nó không biết, làm sao mà nó lại không biết, anh đã sai khi nhờ nó chăm sóc em những lúc anh không bên cạnh…” Tứ trừng mắt với Lâm rồi liếc sang Kiệt. “Mày đã thừa cơ hội để cướp bạn gái của bạn thân…Tao không ngờ mày là hạng người này…Tao tin lầm mày rồi.” Tứ bị kích động không còn biết mình đang nói gì.
“Tao xin lỗi, tao không nghĩ mọi việc lại như thế này…Mày muốn làm gì tao cũng được…Không phải lỗi của cô ấy…” Kiệt nhìn thẳng vào mắt Tứ.
Tứ nghe xong tức giận đấm một cú mạnh vào một bên má Kiệt khiến anh mất thăng bằng ngã xuống đất, ở khóe miệng có vệt máu chảy ra. Lâm ngồi phịch xuống đỡ Kiệt, nhìn Tứ: “Anh ấy đang bị thương, sao anh lại có thể, lỗi là của em…Anh ấy không liên quan.”
“Hai người các người, được lắm…Tao đã tin lầm mày, Lý Tuấn Kiệt, chúng ta từ nay không còn là anh em…Cú đấm này là mày nợ tao.” Tứ quay người bỏ đi.
Cả Lâm và Kiệt đều không biết phải làm gì, tiểu Tuệ và bạn trai nãy giờ cũng đứng từ xa quan sát nhưng không muốn quấy rầy họ, đành quay đi. Lâm đỡ Kiệt đứng dậy.
“Chúng ta vô bệnh viện coi vết thương nhé.”
“Không sao đâu, vết thương nhỏ mà, tôi về nhà xử lý được.”
“Em đưa anh về...Em có chuyện muốn nói với anh.”
Kiệt nhìn ánh mắt cương quyết của Lâm đành gật đầu, Lâm bắt taxi đưa Kiệt về nhà anh. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Kiệt, là một căn hộ chung cư cao cấp, khá rộng, trong nhà trang trí cũng rất đơn giản, ngăn nắp.
“Anh đã chuyển công tác sang Mỹ, anh không định bán căn hộ này à”
“Không, tôi giữ lại để có dịp về có chỗ ở không cần ra khách sạn.”
Anh ngồi xuống ghế.
“Hộp y tế để đâu?” Lâm ngó quanh.
“Ở ngăn thứ 2 của tủ dưới tivi.” Kiệt nói chuyện cũng cảm thấy đau vì vết thương ở ngay khóe miệng.
Lâm mở tủ lấy hộp y tế rồi đi lại ngồi xuống bên cạnh Kiệt, cô lấy ít bông gòn chấm vào nước sạch lau sơ vết thương trước, mặt Lâm phải kề gần sát mặt Kiệt mới thấy rõ vết thương, mùi hương trên người cô, làn da mịn màng gần sát anh cộng với vẻ mặt tập trung, chu đáo khi lau vết thương của cô khiến lòng anh xao động, Kiệt nắm chặt nắm tay để kiềm lại.
Do khoảng cách của cả hai gần nhau nên lúc cô ngước đầu lên nhìn anh, mặt họ chỉ cách nhau khoảng 1,2 cm. Hai ánh mắt chạm nhau, tim họ lại đập loạn nhịp, họ bất động một lúc rồi chợt tỉnh, tách nhau ra xa.
Xử lý vết thương xong, Lâm định dán băng cá nhân nhưng tìm mãi trong hộp không thấy: “Nhà anh không còn băng cá nhân à?
“Băng cá nhân hả, hôm qua tôi vừa dùng, hình như là để trong ngăn kéo trong phòng ngủ, để tôi đi lấy.” Kiệt định đứng dậy thì Lâm đã cản lại và bảo cứ để cô.
Cô đi vào phòng ngủ của anh và cúi xuống mở ngăn bàn bên cạnh giường, lấy hộp đựng băng cá nhân và rồi cô phát hiện ra trong ngăn bàn còn có một chiếc hộp màu đen, trông rất quen. Tò mò, cô cầm hộp đen lên và mở ra,bên trong nó là chiếc vòng đeo tay, chính là cái mà lần cô và anh đi công tác bên Singapore, cô rất thích nhưng vì giá khá mắc nên cô không mua. “Chẵng lẽ là chiếc vòng đó, nhưng sao anh ta lại có nó.”
Chờ lâu không thấy Lâm đi ra, sợ cô tìm không thấy, Kiệt đi vào tìm, thấy cô đứng bất động bên cạnh giường, anh đi tới vỗ vào vai cô.
“Cô không tìm thấy à?”
Lâm quay nhìn Kiệt, anh thấy trên tay cô đang cầm chiếc hộp đen đã mở ra.
“Sao anh lại có nó? Nó có phải là chiếc vòng lúc ở Singapore không?”
“À, ừ, tôi mua lâu rồi, định tặng cho một người bạn nhưng không có dịp nên cất vào tủ, cô không lấy ra thì tôi không nhớ đến nó luôn rồi.” Kiệt cầm lấy hộp đen từ tay Lâm rồi cất vào chỗ cũ.
Cả hai đi ra lại phòng khách. “Xong rồi.” Lâm nói khi vừa dán miếng băng keo cá nhân lên mặt Kiệt.“Anh nên cẩn thận vết thương.” Cô sắp xếp lại hộp y tế, đứng dậy cất nó lại trong tủ.
“Tôi biết rồi, cám ơn cô.” Anh cười nhẹ gật đầu.
“Vậy anh nghĩ ngơi đi, tôi về đây.” Lâm đứng dậy, khi đi được vài bước thì cô quay đầu nhìn Kiệt. “Thật ra, tôi muốn nói rõ với anh, chuyện tôi từ chối Thiên Tứ là vì gần đây tôi phát hiện trong lòng tôi đã có hình bóng người khác, tôi không muốn mình lúc ở cạnh anh ấy nhưng lại không toàn tâm toàn ý yêu anh ấy. Chia tay là cách tốt nhất để tôi có thể bình tâm lại, suy nghĩ kỹ về tình cảm của mình…” Lâm không nhìn thẳng vào mắt Kiệt.
“Tứ là bạn thân của tôi, tôi không muốn làm bất cứ chuyện gì gây tổn thương với nó.”
"Tôi cũng không muốn làm tổn thương anh ấy...” Lâm quay đầu ra cửa.
"Dù thế nào tôi cũng chúc cô hạnh phúc."
"Cám ơn, tôi cũng mong anh hạnh phúc." Lâm không quay lại nhìn anh mà đóng sập cửa lại.
………………………
Lâm cảm thấy mệt mỏi vì những việc đã xảy ra nên cô xin nghỉ phép vài ngày về quê để thăm gia đình. Thấy con gái mình từ ngày trở về không còn cười cười nói nói như trướ