
Tác giả: Tâm Văn
Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341263
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1263 lượt.
o diễn vở kịch này
Trong vai nhân vật cô đơn
Đối thoại mà như đang độc thoại
Người xem chỉ còn là ký ức vọng về
Chẳng biết đâu là kết cục
Bắt đầu cũng từ anh, kết thúc cũng là anh
Đã khiến em nhập vai đến cùng
Nếu đôi ta đã định trước là bi kịch
Thì cớ sao lại cho em ảo tưởng
Diễn xuất chỉ là tương phùng cùng biệt ly…”
Quả là thức thời, Tần Đan khẽ nheo mắt, khóe môi khẽ nở nụ cười nhạt. Tâm tư cô dần trỗi dậy theo từng làn khói thuốc lượn lờ vấn vít.
Mãi tận bây giờ, cô vẫn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ Dương Tịch.
Tháng 9 năm 2001, hai cột mốc quan trọng xảy ra trong cuộc đời tôi, một là thi đỗ vào trường đại học mình hằng mơ ước, chuyện thứ hai là gặp gỡ Dương Tịch.
Gặp gỡ anh là việc may mắn và cũng là bất hạnh nhất trong cuộc đời tôi.
Nam Kinh được mệnh danh là lò lửa thiêu, tuy tiết trời đã bước sang đầu thu nhưng ánh nắng mặt trời vẫn chói chang gay gắt. Hôm đó là ngày tân sinh viên đến báo danh, những bạn nữ cùng phòng ký túc xá bận rộn mắc màn, trải ra giường, thu dọn sắp xếp đồ đạc, mồ hôi thánh thót rơi như mưa. Còn tôi đứng tựa bên cửa sổ, trên tay cầm cuốn tiểu thuyết, thờ ơ thảnh thơ nhàn nhã, đứng cạnh tôi là cô thư ký của cha tôi đang ân cần niềm nở giúp tôi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Diện mạo nổi bật, gia thế lẫy lừng, có xe hơi riêng đưa đón… Dù vậy, tôi vẫn không được coi là nhân vật lừng lẫy làm mưa làm gió nhất trong khoa Tài chính quốc tế của trường. Chàng nam sinh năm nhất đại học tên Dương Tịch ở phòng kế bên càng sáng chói rạng rỡ hơn cả tôi. Tại buổi lễ khai giảng, anh thay mặt tân sinh viên năm nhất có lời phát biểu.
“Không ngờ khoa của bọn mình còn có nhân vật tài hoa tuyệt vời như thế!” Cô bạn nữ sinh ở hàng ghế trước tấm tắc ca ngợi.
Tôi ngồi ở hàng ghế sau, do khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh nhưng giọng điệu tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo vốn có bẩm sinh vẫn để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm trí tôi.
Tại hội trường thênh thang rộng lớn, giọng nói sang sảng trầm bổng du dương, chất giọng tiếng Quan thoại phổ thông dịu dàng mạch lạc, nghe cực kỳ êm tai, hệt như cơn gió mát lạnh khẽ thổi qua con tim khô hanh của mọi người.
Một thời gian dài sau đó, bất luận là ở ký túc xá hay lớp học, các bạn nữ sinh xung quanh tôi đều bàn tán về chàng nam sinh đó.
Tôi không hào hứng tham dự những cuộc bàn luận nhưng những tin đồn về Dương Tịch vẫn truyền đến tai tôi. Anh đến từ thành phố nhỏ phía Nam không có mặt trên tấm bản đồ, bố anh nắm giữ chức vụ quan trọng tại đó. Anh đỗ vào trường với thân phân thủ khoa ban tự nhiên, với số điểm đó, hoàn toàn có thể đỗ vào Đại học Thanh Hoa. Trong ấn tượng của tôi, những nam sinh với thành tích giỏi giang, đa phần đều chỉ biết học sống học chết. Nhưng Dương Tịch thì khác, anh chẳng hề giống với mọt sách, dáng vẻ thể thao, biết chơi bóng rổ, còn đoạt giải nhất trong cuộc thi hùng biện nữa.
Việc thực sự khiến tiếng tăm Dương Tịch vang dội lẫy lừng chính là đại hội thể dục thể thao mùa thu năm đó, anh đã giành được quán quân thi đấu điền kinh năm 1.500 mét, thực hiện cú đột phá ngoạn mục giành lấy huy chương vàng cho khoa. Anh hăm hở bước lên khán đài nhận phần thưởng, thu hút biết bao tiếng thét chói tai của các bạn nữ sinh. Chàng nam sinh ưu tú xuất sắc bỗng chốc trở thành tân trưởng ban thể dục thể thao của khoa, còn tôi sau điệu nhảy solo tại tối lễ hội đón mừng tân sinh viên cũng đã gia nhập vào ban nghệ thuật của khoa. Tuy rằng đều là cán bộ của khoa nhưng cơ hội tiếp xúc giữa tôi và Dương Tịch không nhiều. Hàng nửa tháng trong cuộc họp ban cán sự khoa, tôi thường bắt gặp vóc dáng dỏng cao thon gầy cùng gương mặt anh tú của anh một lần.
Thành tích xuất sắc, còn là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, được các bạn học phong là trai bảnh học đường nhưng anh dường như chẳng chút vui vẻ, hàng lông mày nhíu lại, khóe môi mím chặt, thần sắc ảm đạm buồn bã, đáy mắt ẩn giấu nỗi phiền muộn vô hạn.
Anh là chàng kim đồng được mọi người công nhận còn tôi là nàng ngọc nữ xinh xắn rạng rỡ. Các bạn học thầm bàn luận sau lưng nói bọn tôi là đôi trai tài gái sắc, thực sự cặp duyên trời định. Trái lại, Dương Tịch xưa nay chưa bao giờ để mắt đến tôi, bên cạnh anh biết bao cô nữ sinh, người mập mờ kẻ thẳng thừng bày tỏ tình ý với anh, còn anh thì tỏ vẻ coi thường, dửng dưng hờ hững như không.
Còn tôi khi đó cũng được khối chàng nam sinh xun xoe săn đón quanh mình. Trong khoa vốn hiếm hoi nữ sinh, người con gái tài mạo vẹn toàn như tôi thì càng được xếp vào bậc hàng quý hiếm. Tôi không từ chối bọn họ với thái độ ngạo mạn bất lịch sự mà dây dưa quanh co với họ vừa để thỏa mãn niềm kiêu hãnh vốn có của phái nữ vừa đem đến cho mình chút lợi ích thực dụng, ví như tuần nào cũng có người mời tôi đi xem phim, thường xuyên ra vào sàn nhảy quán bar. Mỗi khi đến giờ cơm, đều có người giúp tôi giành cơm, cả việc lấy nước uống cũng chẳng phải vất vả và chạy ngược chạy xuôi… Tôi tận hưởng cảm giác trăng sao vây quanh mình lại vừa chẳng để bản thân mình trao tình cảm cho bất kỳ ai. Tôi