Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Tác giả: Tâm Văn

Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015

Lượt xem: 1341257

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1257 lượt.

được mấy chị em bạn học chung phòng ký túc xá xưng danh là “nàng mỹ nhân gian xảo.” Làm những việc làm này, tôi cảm thấy lòng mình thanh thản thoải mái, chẳng hề cảm thấy có điều gì không thỏa đáng.
Tiếp xúc thực sự cùng Dương Tịch là vào giờ học môn chung tại hội trường. Hôm đó, anh tình cờ ngồi ngay hàng ghế trước mặt tôi. Anh khoác chiếc áo khoác ngoài có nón, cả buổi học anh chỉ cúi đầu, tôi còn ngỡ anh đang chuyên tâm ghi chép bài vở. Sắp hết giờ, cả tiết học tẻ nhạt buồn chán, vị thầy giáo khiến mọi người mệt mỏi buồn ngủ bất chợt dừng lại, phát hiện sinh viên ngồi nghe giảng vắng vẻ hơn bình thường rất nhiều. Vậy là thầy thẳng thừng lôi sổ điểm danh ra bắt đầu việc điểm danh.
Điểm danh từng người từng người một. “Dương Tịch!” Tên người được gọi xướng lên, người ngồi ngay vị trí vẫn chẳng mảy may động tĩnh gì.
“Dương Tịch!” Thầy giáo cao giọng, gọi lại lần nữa. Anh vẫn không phản ứng. Tôi không nhịn được, chìa tay đẩy vai chàng nam sinh ngồi trước mặt: “Này, gọi anh kìa!”
Anh dường như thức tỉnh, ngẩng đầu phắt dậy, đáp giọng lanh lảnh: “Có!”
Dương Tịch ngồi xuống, anh quay lại nở nụ cười đầy cảm kích, nói: “Cảm ơn nhé!” Ánh mắt sáng trong, miệng cười rạng rỡ, vẻ mặt đẹp trai mê hồn.
Đó là lần đầu tiên anh mỉm cười với tôi, vả lại còn là nụ cười khiến người khác chết mê chết mệt!
Tâm trí tôi thoáng chốc trống rỗng, con tim thình lình gia tăng nhịp đập. Để che giấu sự hoảng hốt của mình, tôi cố tình thoải mái đáp trả: “Anh đang làm gì mà tập trung quá vậy? Cả thầy giáo điểm danh cũng không nghe thấy!”
Anh tháo chiếc mũ trùm trên đầu, để lộ chiếc tai nghe, thì ra anh đang nghe nhạc!
“Bài gì thế, cho em nghe với!”
Dương Tịch dường như ngần ngừ trong giây lát rồi cởi bỏ chiếc tai nghe xuống, đưa sang cho tôi. Tôi đeo tai nghe vào tai, là bài hát Sao em nỡ làm anh đau lòng của ca sĩ Hoàng Phẩm Nguyên, một ca khúc khá xưa.
“Từng cơn gió nhẹ mùa thu thổi đến
Hồi úc năm xưa lại ùa về trong anh.
Thật ra trong lòng em đang suy nghĩ điều gì
Tại sao lại để anh phải gánh chịu kết cục này?
Người yêu em nhất chính là anh, sao em nỡ để anh phải đau lòng?
Trong lúc anh cần em bên cạnh nhất thì em lại ra đi chẳng một lời từ biệt.
Người yêu em nhất là anh, sao em nỡ làm anh đau lòng?
Tình anh trao em nhiều như vậy mà em chẳng cảm động chút nào…”
Thật là khó tin, một chàng nam sinh tràn đầy hứng khởi vậy mà cả tiết học ngồi nghe bản tình ca đau thương này.
Giờ học chung sau đó, tôi chẳng thể nhét vào đầu chữ nào, Dương Tịch cũng rất hiếm khi cúp học, xưa nay anh không nghe giảng cũng chỉ ngồi một góc cắm đầu nghe nhạc.
Tôi biết anh có tâm sự, mà nỗi niềm tâm sự đó nhất định có liên quan đến tình yêu, có liên quan đến một người con gái.
Tiết thứ tư buổi học sáng hôm đó là giờ học môn chung mà tôi mong chờ từ rất lâu nhưng Dương Tịch không đến lớp.
Tôi đưa mắt nhìn quanh hội trường kiểu dáng bậc thang vẫn không thể tìm thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn đó đâu. Vờ ra vẻ hờ hững hỏi han một nam sinh, cậu ta đáp: “Lớp trưởng xin nghỉ học, hình như là về quê, có việc rất quan trọng!”
Vậy là giờ học môn chung sau đó, tôi chẳng còn tâm trí nào nghe giảng nữa, chỉ đưa mắt liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Đã bước sang mùa lạnh lẽo băng giá nhất của thành phố này, cây ngô đồng rụng trụi cả lá, xơ xác tiêu điều, hệt như tâm trạng tôi lúc này.
Dương Tịch nhanh chóng quay trở lại trường học, vẻ ưu sầu ảm đạm trước kia đã nhạt phai, giờ đây anh trở nên vui vẻ thích nói thích cười, vẻ mặt tươi phơi phới. Một nam sinh nói rằng lớp trưởng đang yêu, đối tượng là cô gái học chung thời trung học, hiện đang học tại trường đại học trên tỉnh gần quê nhà anh. Tất thảy các bạn nữ sinh đem lòng yêu mến Dương Tịch đều buồn bã chán chường trước tin tức này, không cam lòng dập tắt mối tình đơn phương vừa mới chớm nảy mầm.
Còn tôi cũng đón nhận tình cảm đeo đuổi không dứt của chàng trai khoa Trung văn, cậu ta có khả năng viết thư tình rất hay, vào dịp Lễ Tình nhân, cậu ta còn tặng cho tôi bó hoa hồng thật to, thỏa mãn sở thích lãng mạn của tôi.
Khoảng thời gian đó, mối quan hệ giữa tôi và Dương Tịch không hề xa cách, trái lại chính vì chuyện của hội sinh viên mà dịp tiếp xúc chạm trán giữa tôi và anh ngày càng thường xuyên hơn. Năm ba đại học, anh được thầy giáo tiến cử đảm nhiệm vị trí chủ tịch hội sinh viên, tôi là trưởng ban văn nghệ. Sau giờ học chúng tôi thường cùng nhau thảo luận công tác trong khoa, có đôi lúc trò chuyện quá trễ, lỡ thời gian ăn cơm của nhà ăn, Dương Tịch liền mời tôi dùng bữa tại quán ăn gần trường, ăn xong anh tiễn tôi về ký túc xá.
Cả đoạn đường, chúng tôi sóng bước trên ánh trăng sáng cùng bóng cây ngô đồng, nhàn nhã nói về công tác đoàn hội, không khí hết sức hòa hợp. Mãi tận khi Dương Tịch xoay người bỏ đi thì tôi vẫn đứng chết trân tại chỗ, say sưa mê mẩn dõi mắt nhìn theo bóng hình dỏng cao bảnh trai đó.
Trở về ký túc xá, lòng tôi nghĩ mãi về anh. Dù rằng trong giấc mộng tôi vẫn trông thấy anh. Trong cơn chiêm bao mập mờ đó, anh siết c