
Tác giả: Lãnh Thu Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341552
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1552 lượt.
ọc. Nhuận Ngọc lúc nào cũng cười, không trách mắng, chắc chắn là vô cùng yêu thương cô ấy.
Haizzz… Diện mạo của Nhuận Ngọc vô cùng anh tuấn, bất luận là mỹ nhân tuyệt sắc cỡ nào mà đứng trước mặt hắn, cũng phải mất đi hào quang. Đồng Dao thở dài thườn thượt, xem ra Nghê Sắc không giống như sủng thiếp của Nhuận Ngọc, ngược lại Nhuận Ngọc giống một nam sủng hơn, vẻ đẹp này quả thực có khả năng hại nước hại dân mà…
Đồng Dao suy nghĩ, nhất định gần đây có bố trí chỗ ở cho sủng thiếp của Nhuận Ngọc đi theo. Có vài đêm, Nhuận Ngọc không về lều ngủ, có lẽ phải đi sang bên kia… Đồng Dao thở dài, chợt lắc đầu thật mạnh, thở dài cái gì hả, việc đó đâu có liên quan gì đến cô!
Ở trên giường, Đồng Dao lăn qua lăn lại, vết thương trên đùi cơ bản đã liền, gương mặt cũng không còn nóng nữa, chạm tay vào thì cảm thấy hơi cưng cứng.
Con đường kế tiếp nên đi như thế nào… Còn có thể quay trở về không? Kể lại mọi chuyện cho giáo sư Lưu biết, tin rằng nhất định thầy sẽ tưởng cô bị điên!
Trằn trọc, thật vất vả mới ngủ được, nhưng lại có cảm giác càng lúc càng ngột ngạt…
Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc…
Ý thức của Đồng Dao đã tan rã, đành phải nói theo tiếng nói ở trong mơ kia: “Ta biết rồi… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Ta muốn huỷ diệt nước Hồng Ngọc…”
Cho ngươi mượn tay, huỷ diệt nước Hồng Ngọc, toàn bộ linh hồn sẽ chết trong thống khổ…
“Ta muốn tất cả linh hồn phải chết trong thống khổ… “
Làm cho hận thù của ta tràn ngập linh hồn ngươi, làm cho lời nguyền của ta xuyên qua suy nghĩ của ngươi…
“Ta hận nước Hồng Ngọc, ta nguyền rủa nước Hồng Ngọc…”
Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt hoàn toàn…
“Ta nhất định phải huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt tất cả…”
Đồng Dao lại nảy lên hệt như lò xo, vỗ ngực há miệng thật to để hít thở.
Không biết… Không biết vì sao, mỗi lần tỉnh lại từ trong mơ, lồng ngực cô sẽ tràn đầy sự căm phẫn sâu sắc. Cô muốn huỷ diệt nước Hồng Ngọc, cô nhất định phải khiến mỗi người dân của nước Hồng Ngọc chết trong thống khổ… Cô muốn giết chết bọn họ!
Hiện tại thân thể này là của thất công chúa nước Hồng Ngọc, chỉ cần có thể trở về nước Hồng Ngọc, có lẽ cô sẽ có cơ hội.
Đồng Dao từ từ nheo mắt lại, trước mắt phải lập tức rời khỏi nước Chư Lương, nhưng mười hai kỵ binh đều là cao thủ, thêm một người khôn ngoan như Nhuận Ngọc, cô không có khả năng thoát được! Cô nhất định phải nghĩ ra cách để bọn họ tín nhiệm cô hơn nữa, mới có thể lơ là cảnh giác với cô…
Mấy ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm Nhuận Ngọc sẽ dẫn theo cung thủ đi sâu vào trong rừng. Dẫn dần, Đồng Dao cảm thấy kỳ lạ, đây thoạt nhìn không giống hoạt động săn bắn đơn thuần.
Mười hai kỵ binh vừa tiến vào rừng, liền giống như biến thành… thần chết! Tất cả bọn họ hạn chế phát ra tiếng động, chỉ hành động theo động tác tay của Nhuận Ngọc.
Chỉ cần Nhuận Ngọc vung tay lên, mười hai mũi tên lập tức bắn trúng mục tiêu.
Xem ra, bọn họ đến chỗ này, không phải để săn bắn, nhất định là để tàn sát. Khắp nơi đều là máu tươi, tiếng động vật kêu gào thảm thiết và xác chết lạnh lẽo. Nhưng đội cung tiễn không mang theo chiến lợi phẩm của mình, chỉ yên lặng xoay người tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Mỗi lần Nhuận Ngọc xuất phát đều mang cô đi, nhưng hoàn toàn không nói câu nào với cô. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, mấy lần Đồng Dao khó chịu muốn nôn, nhưng phải cố nhịn.
Nhuận Ngọc hạ thấp tầm mắt, ánh mắt lạnh thấu xương. Nhẹ nhàng khoát tay, mười hai mũi tên bay ra, sau đó lại là tiếng kêu gào của một loài động vật.
Trái tim Đồng Dao co rút.
Đây đã là con vật thứ ba mươi bảy của buổi sáng hôm nay. Đó là một con sói xám, trên đầu cắm mười hai mũi tên, ngã vào giữa bụi cỏ.
Dạ dày Đồng Dao lại quặn lên một hồi…
Nhuận Ngọc kéo dây cương, chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu mới.
Ngay lúc hắn xoay người, một bóng đen từ bên cạnh nhảy ra như tia chớp lao tới cổ hắn. May mà Nhuận Ngọc phản ứng nhanh, quay phắt người lại, giương cung bắn một mũi tên.
“Phịch” một tiếng, bóng đen rớt xuống đất, là một con sói cái màu xám bạc.
Đồng Dao túm chặt cổ áo.
Chó sói là động vật trung thành với chế độ một vợ một chồng, chắc hẳn lúc nãy Nhuận Ngọc đã bắn chết chồng nó. Nó hận tới phát điên, mới có thể bất thình lình lao tới mạo hiểm tấn công.
Mũi tên của Nhuận Ngọc xuyên qua bụng con sói cái, máu chảy ra, nhưng không chết ngay. Ngực nó phập phồng lên xuống, nhe nanh ra.
Nhuận Ngọc nhắm vào mắt nó, nhưng lại bắn trúng bụng nó. Hắn có vẻ không hài lòng, vẻ mặt giận dữ, lại giương cung nhắm vào đầu con sói cái.
Đôi mắt nâu của con sói cái nhìn thẳng đến xác con sói đực, tình cảm nguyên thủy mãnh liệt này khiến Đồng Dao không thể chịu đựng được.
“Thủ lĩnh…”
Tâm trạng của Nhuận Ngọc vốn không tốt, sự yên tĩnh đột nhiên bị Đồng Dao phá vỡ, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Đồng Dao, trong mắt hiện lên vài phần hung ác, khiến toàn thân Đồng Dao lạnh run.
“Dân nữ muốn nói, vừa rồi không phải do tài bắn cung của thủ lĩnh không tốt, chỉ là cung