
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341948
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1948 lượt.
vàng khống chế thân thể cô. Cố sức vùng vẫy, kéo thân thể gầy yếu của cô vào trong lòng, gắt gao ôm.
Hôn sợi tóc cô, nói nhỏ bên tai cô: “Tử Hàn, thứ gì hắn có thể cho em, anh cũng có thể cho em, hắn đã chết, không bao giờ có thể gây trở ngại cho chúng ta nữa…”
Miệng phun ra từ “Chết”, như kiếm sắc đâm vào trái tim cô, khóc rống giãy dụa tại trong ngực của hắn: “Đỗ Vân Phi! Tôi hận anh! Vì sao anh không thuận tiện bắn một phát súng lên người tôi! Vì sao muốn cho tôi sống, tôi không cần sống, không muốn sống, anh biết không?”
Đỗ Vân Phi cố sức đè lại thân thể náo động của cô, cay đắng mở miệng: “Anh làm như vậy lại là vì sao chứ? Anh cố sống cố chết, không phải là bởi vì yêu em, muốn có được em sao?”
Lâm Tử Hàn dừng lại toàn bộ giãy dụa, lạnh lùng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đời này, anh đừng mơ tưởng có được tôi! Tình nguyện chết, tôi cũng không muốn sống cùng với loại người có lòng tàn ác như anh!”
“Tử Hàn, em bình tĩnh một chút, không nên nói từ “Chết” nữa. Em chết, Tiểu Thư Tuyết làm sao bây giờ? Em yên tâm, anh sẽ tìm Tiểu Thư Tuyết trở về, anh nuôi nấng nó lớn lên như con gái ruột của mình”
Đau lòng (2)
Thư Tuyết…, thân thể Lâm Tử Hàn cứng đờ, đúng rồi, cô chết, Tiểu Thư Tuyết làm sao bây giờ? Con bé đã mất cha, chẳng lẽ còn phải mất mẹ sao?
Tiểu Thư Tuyết có Tiêu phu nhân chăm sóc, cô vốn là không cần lo lắng, nhưng vẫn không bỏ xuống được, bỏ không được đứa trẻ đáng thương kia.
“Lẽ nào anh sẽ không sợ Tiểu Thư Tuyết biết là anh tự tay giết chết ba nó sao? Tôi sao lại để nó nhận kẻ giết ba nó làm người thân chứ?” Lâm Tử Hàn lau giọt nước mắt trên mặt, lạnh lùng nói: “Tiểu Thư Tuyết hiện tại tại ở một nơi rất an toàn, nếu như anh còn có một chút lương tri, xin đừng quấy rầy nó nữa”
“Lẽ nào em không nhớ nó sao…”
Ba năm trước đây có Vương Văn Khiết cho cô nương nhờ, cô mới miễn cưỡng không chết đói, ngày hôm nay, còn có ai có thể cho cô nương nhờ? Trên thế giới này không có người thứ hai giống Vương Văn Khiết.
Vì con nhỏ, ba năm qua lần đầu tiên cô bước vào Lâm gia, Lâm phu nhân kinh ngạc qua đi, cũng không dám nói thêm một câu nói mát. Sẽ không dám đối xử với cô giống ba năm trước đây, bởi vì bà ta biết Lâm Trúc còn sống trên thế giới này.
Lâm Tử Y lại vui mừng đến hỏng rồi, vây bắt cô líu ríu nói chuyện không ngừng, khuôn mặt tươi cười vui sướng kia, khiến Lâm Tử Hàn nhìn ước ao từ trong đáy lòng.
“Tử Y, em thích Vân Triết, không có được Vân Triết, lẽ nào em không thương tâm sao?” Lâm Tử Hàn ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ cuối cùng cũng không nhịn xuống, hỏi ra những lời này.
Lâm Tử Y sửng sốt một chút, dáng tươi cười từ miệng cô lại nhạt đi, nhìn khuôn mặt như mất hồn của Lâm Tử Hàn. Thân thiết nói: “Chị, chị làm sao vậy? Tạ Vân Triết bắt nạt chị sao?” Nói xong đứng lên từ trên giường, đứng theo tư thế một ấm trà mắng: “Tạ Vân Triết dám bắt nạt chị, em không tha cho anh ta!”
“Tử Y, em trả lời vấn đề của chị” Ánh mắt Lâm Tử Hàn trống rỗng đến dọa người.
Lâm Tử Y có chút không được tự nhiên ngồi trở lại trên giường, nhìn chằm chằm cô nói: “Chị, thật ra em thương tâm, nhưng anh ấy là anh rể của em, em không thể thích anh ấy nữa”
“Vì sao chị sẽ không thể ngừng thích Lãnh Phong chứ?” Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Tử Y, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào đầu vai cô thấp giọng khóc nức nở.
Nếu như Đỗ Vân Phi có thể có phân nửa lòng dạ như Tử Y thì thật tốt, nếu như hắn không cực đoan thì thật tốt…
“Chị với Tạ Vân Triết ly hôn, Tử Y, em nên nắm chặt hạnh phúc của mình, không thể hy sinh tiếp nữa” Lâm Tử Hàn nhẹ giọng nói.
“Anh ấy quả nhiên là bắt nạt chị!” Lâm Tử Y lại muốn nhảy vọt lên, bị Lâm Tử Hàn kéo lại, Lâm Tử Hàn lắc đầu: “Là chị xin anh ấy ly hôn chị”
“Vì sao?”
“Bởi vì chị không yêu anh ấy”
“…”
Trong biệt thự cạnh biển, mấy vị cảnh sát đang kiểm tra toàn bộ tư liệu cùng manh mối anh lưu lại, nỗ lực tìm kiếm ra càng nhiều chứng cứ, đủ để đưa anh vào chỗ chết.
Đáng tiếc, ở một tòa nhà lớn, bọn họ cái gì cũng không phát hiện, thu hoạch gì cũng không chiếm được.
Một vị cảnh sát đánh giá gian nhà siêu xa hoa này, thoả mãn gật đầu, cười nói: “Một tòa nhà lớn như vậy, bán đấu giá nhất định để cho quốc gia kiếm không ít tiền, Lãnh Phong quả nhiên là tay giàu có!”
Đỗ Vân Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, dựa trên ghế sofa lật xem tài liệu trong tay.
Một vị cảnh sát đi tới, nói: “Anh Lý, theo người thẩm tra nói, quyền của bất động sản biệt thự cũng không phải Lãnh Phong, mà là một người phụ nữ tên Lâm Tử Hàn”
“Cái gì?” Cảnh sát Lưu sửng sốt, kinh ngạc đánh giá anh ta. Đỗ Vân Phi cũng sửng sốt trong lòng, nghĩ thầm thì ra Lãnh Phong sớm đoán được mình sẽ có một kết quả như thế, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi.
Hắn cũng không tin Lâm Tử Hàn sẽ có tiền mua căn phòng lớn như này.
Đau lòng (3)
Ngoài cổng biệt thự, Lâm Tử Hàn đứng bên ngoài vạch giới tuyến, suy sụp nhìn chăm