Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Tác giả: Thiên Cầm

Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015

Lượt xem: 1341926

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1926 lượt.

nhìn thoáng qua vẻ mặt như mèo hoa của Lâm Tử Hàn, không vội không chậm nói: “Mẹ, con cảm thấy như vậy rất tốt”
“Như vậy làm sao gặp mọi người? Không nên không nên”
“Mẹ, làm được, giờ lành sắp đến, chúng ta đi xuống đi!” Tiêu Ký Phàm ôm eo Lâm Tử Hàn, bước nhanh xuống dưới lầu.
Tiêu phu nhân đuổi theo sau đột nhiên lại hét lên: “Phù dâu đâu? Phù dâu sao còn chưa xuất hiện? Nhanh đi tìm nha!” Lại có mấy người nữ hầu chạy ra.
“Đúng vậy, Tử Y đã chạy đi đâu?” Lâm Tử Hàn lúc này mới nhớ tới, không thấy phù dâu, Tiêu phu nhân nghe cô vừa nói như thế, càng gấp đến xoay quanh, thét to: “Thế này là thế nào! Toàn bộ người trang điểm, phù dâu tìm không được bóng dáng”
“Phu nhân, bác đừng vội, Tử Y có thể ăn cái gì ngoài hoa viên” Lâm Tử Hàn dè dặt giải thích, thật ra trong lòng cô cũng không rõ, dù sao Lâm Tử Y làm việc là không đáng tin như vậy.






Hôn lễ (3)
Giờ lành qua năm phút đồng hồ, nữ hầu mới đưa Lâm Tử Y đã say khướt không thấy đường giá đáo tới trước mặt ba người, Lâm Tử Hàn cùng Tiêu phu nhân đồng thời cả kinh, kinh ngạc trừng mắt nhìn vị phù dâu này.
Lâm Tử Hàn nhanh chóng nhìn liếc mắt vẻ mặt Tiêu phu nhân tức đến tái đi, tiến lên một bước cầm cánh tay Lâm Tử Y, nhỏ giọng trách cứ nói: “Tử Y, em sao lại uống thành như vậy nha?”
“Em làm sao vậy?” Lâm Tử Y ngẩng đầu nhỏ lên, đánh giá Lâm Tử, đột nhiên khanh khách nở nụ cười: “Chị, chị rất xinh”
“Em rất điên!”
Tiêu phu nhân vẫn nghiêm mặt vội vọt đi tới, một tay bế Tiểu Thư Tuyết xuống, Vương Văn Khiết xuyên qua đoàn người, giơ ngón tay cái lên, cười khanh khách.
Sắc mặt Tiêu Ký Phàm cũng khẽ biến, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại đến dáng vẻ mê người vừa nãy. Tiếp tục rất kiên nhẫn chờ đợi cô dâu của mình.
Lâm Tử Hàn xấu hổ vô cùng gian nan đi trên thảm đỏ phủ kín hoa hồng, Lâm Tử Y cũng sắp tựa hết lực lượng toàn thân lên người cô. Hu… Cô sắp đi không nổi…
Đột nhiên, “Rầm” một tiếng rung, là thân thể Lâm Tử Y nện ở thảm, Lâm Tử Hàn kinh hô một tiếng theo mọi người, vội đem hết toàn lực cúi người kéo cô ấy từ trên mặt đất lên, thất kinh khẽ gọi: “Tử Y, em thế nào? Em không sao chứ?”
“Em không sao nha” Lâm Tử Y sờ sờ trán bị đụng đỏ, lắc đầu quan sát khách mời trừng mắt há mồm. Hoàn toàn không biết mình vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Trái tim thiếu chút nữa nhảy ra, Tiêu Ký Phàm dùng sức nhẫn quyết tâm nhấn căm tức xuống lần thứ hai, nụ cười mê chết người kia lại thế nào cũng hiện không được trên mặt.
Một cú ngã như thế, khiến Lâm Tử Y tỉnh táo một chút, một lần nữa đi trên thảm đỏ chưa đến mười mét, mà mãi chưa đến điểm cuối. Lâm Tử Hàn cũng sắp khóc, đi đến đường hạnh phúc, sao lại khó khăn như vậy? Haizz… Lẽ nào đây là mạng của cô?
Thật vất vả đi tới trước mặt Tiêu Ký Phàm, đối mặt với thâm tình của anh, Lâm Tử Hàn e lệ cúi đầu. Người đàn ông ở trước mắt, là người cô cực kỳ yêu thương, nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, cô cuối cùng cũng chờ được đến giờ phút này.
Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái nhưng vẫn động lòng người như cũ, trong lòng đồng dạng cảm khái vạn phần, đồng dạng kích động không ngớt.
Lâm Tử Hàn, cô cuối cùng cũng là vợ của anh, cuối cùng cũng có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về anh… Phía trước đợi chờ mình sẽ là cái gì, ai cũng không biết, bọn họ biết đến là đối phương yêu mình, như vậy là đủ rồi!
“Xin hỏi chú rể, con xác định đây lần hôn nhân duy nhất, cũng là một lần cuối cùng chứ?” Giọng của cha sứ nghiêm túc trang nghiêm vang lên.
“Vâng”
“Xin hỏi chú rể, con thực sự yêu cô Lâm Tử Hàn chứ?”
“Vâng…” Giọng của Tiêu Ký Phàm vẫn chưa nói ra toàn bộ, Lâm Tử Y một bên say không nhẹ liền quơ hoa trong tay. Lớn tiếng hô to một tiếng: “Tạ Vân Triết! Em cảnh cáo anh! Em sẽ vẫn yêu anh đến già!”
Khách lại ồ lên một trận, sắc mặt Tiêu Ký Phàm lại trầm xuống, Lâm Tử Hàn lại xấu hổ không gì sánh được. Chỉ có Lâm Tử Y hét xong, một chút cũng không đỏ mặt, hi hi cười ngốc.
“Nha đầu kia có dũng khí, ha ha!” Lâm Trúc nhìn Lâm Tử Y cười ha ha. Lâm phu nhân bất mãn trừng mắt liếc ông một cái, giận dữ nói: “Hai nha đầu này ngày hôm nay làm mất hết danh tiếng, lăng nhục, ông còn cười được?”
“Chuyện này rất đáng yêu, tôi thích” Lâm Trúc vẫn đang cười, một chút cũng không cảm thấy mất mặt.
Tạ Vân Triết một mực chờ đợi lo lắng lưu ý tới Lâm Tử Y lại không nghĩ tới cô sẽ hét ra một câu như vậy, bên người đều là nhân vật nổi tiếng, cũng không thiếu thục nữ ái mộ anh. Ánh mắt mọi người đều roẹt xoẹt xoẹt phóng tới bên người anh. Dáng vẻ khác nhau, khiến anh lần đầu cảm giác đến xấu hổ vô cùng là tư vị gì.
Chân mày hơi nhíu lại, Tạ Vân Triết cất bước đi tới, cúi người, ôm lấy ngang người Lâm Tử Y cười khúc khích với mình, lách khỏi đoàn người đi đến phía đỗ xe.
Anh cảm thấy lúc này Lâm Tử Y rất cần thiết trước tìm một chỗ giải rượu, bằng không còn không biết sẽ nháo ra cái gì.
“Vân Triết, anh muốn đưa em đi đâu?” Lâm Tử Y vật lộn trong lòng anh, mồm miệng không rõ lẩm bẩm n