
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341933
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1933 lượt.
t nữa nhảy dựng lên từ trên ghế.
Tiêu Ký Phàm cảm giác được sự hoảng sợ của cô, cúi người nhẹ nhàng hôn lên vai cô, thử tới trấn an trái tim bất an của cô.
“Tử Hàn, có bất tiện hay không? Nếu bất tiện, chút nữa tôi gặp lại” Duẫn Ngọc Hân cười tủm tỉm mở miệng nói.
Vương Văn Khiết hồ nghi đánh giá Duẫn Ngọc Hân, tâm trạng kinh ngạc, Duẫn Ngọc Hân là một hạng người gì chị rõ ràng nhất, tuyệt đối không có khả năng nói khách khí như vậy, đặc biệt đối với Lâm Tử Hàn cô ta vẫn hận thấu xương.
Lâm Tử Hàn há hốc miệng, kinh hoảng nói: “Không, không có gì bất tiện, cám ơn cô” Từ khi cô rời khỏi Tiêu gia thì thì chưa từng thấy qua Duẫn Ngọc Hân, tuy rằng biết cô ta mất trí nhớ, nhưng thấy cô ta đến vẫn còn hoảng loạn, sợ sệt, có lẽ là trước đây bị cô ta hù dọa nhiều.
Duẫn Ngọc Hân cúi người xuống, đánh giá Lâm Tử Hàn trong gương cười nói: “Ký Phàm nói không sai, Tử Hàn là một cô dâu xinh đẹp”
Lâm Tử Hàn nhanh chóng liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, vẻ mặt hơi đỏ lên. ngay cả phấn son cũng che giấu không được nét ửng hồng.
“Cám ơn…” Lâm Tử Hàn cám ơn rất nhỏ, vì sao dáng tươi cười của cô ta rõ ràng cũng rất thiện lương, rất trong trẻo, sự khen ngợi của cô ta cũng không có bất luận cái gì không thích hợp, mà cô, nhất định cảm giác được sởn tóc gáy chứ?
Duẫn Ngọc Hân thấy Lâm Tử Hàn cả người không được tự nhiên, nghĩ mình có lẽ đừng ở chỗ này quấy rối người ta, vẫn cười nói như cũ: “Cô dâu đã gặp, em phải đi ra ngoài giúp bác gái”
“Ừ, đi thôi” Trên mặt Tiêu Ký Phàm có sự thương yêu của người thân, trong mắt anh, Duẫn Ngọc Hân chính là em gái, em gái biết từ nhỏ.
Hôn lễ (1)
Duẫn Ngọc Hân đi ra ngoài, Vương Văn Khiết cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Duẫn Ngọc Hân làm sao vậy?”
“Cô ta mất trí nhớ” Lâm Tử Hàn khẽ hít vào một hơi, nói ngắn gọn, ánh mắt nhìn Tiêu Ký Phàm qua gương, cô đang suy nghĩ Tiêu Ký Phàm có chút áy náy nào với Duẫn Ngọc Hân hay không?
“Trách không được” Vương Văn Khiết bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cười nói: “Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của cô ta ân cần hơn so với trước đây, hóa ra mất trí nhớ còn có thể thay đổi một người”
Hai bàn tay của Tiêu Ký Phàm ôn nhu chạm vào vai Lâm Tử Hàn, nhẹ giọng nói: “Em không phát hiện, Ngọc Hân vui vẻ hơn so với trước đây sao?”
Ánh mắt chuyển hướng Tiêu Ký Phàm: “Còn có Tiêu tổng, anh có nên cám ơn bà mai tôi một chút vào ngày kết hôn này hay không?”
“Tôi rất cảm kích cô” Tiêu Ký Phàm mỉm cười nói với chị, chưa từng có nhiều lời, lại là cảm kích thật tâm, nếu như không phải Vương Văn Khiết, anh cũng không có khả năng biết Lâm Tử Hàn, càng không thể có thể tìm được con gái ruột của mình.
“Dì Văn Khiết, con cũng muốn vẽ tranh trên mặt…” Dưới chân đột nhiên truyền tới một tiếng non nớt của trẻ con, mọi người cúi đầu, liền thấy Tiểu Thư Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn kéo váy Vương Văn Khiết, cười hì hì nói.
“Được, cháu muốn vẽ cái gì?” Bút vẽ mi trong tay Vương Văn Khiết vừa chuyển, khoa tay múa chân với khuôn mặt cười tủm tỉm của Tiểu Thư Tuyết.
Lâm Tử Hàn ôm lấy con bé trên mặt đất, dùng tay trái nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé lên, giả vờ thật sự nói với Vương Văn Khiết: “Đến đây đi, vẽ một con rùa trên mặt nó nhá” Cô cũng không có quên tình cảnh bé con này vẽ con rùa trên đùi cô, là thời gian nên báo thù.
“Không mà… Người ta muốn vẽ con mèo nhỏ” Tiểu Thư Tuyết không nghe theo mà lắc đầu, Vương Văn Khiết kéo cô bé từ trong lòng Lâm Tử Hàn rồi ôm lấy: “Được rồi, chúng ta đi vẽ con mèo nhỏ, đừng ở chỗ này làm bóng đèn” Khi nói chuyện, ôm cô bé đi ra phòng hóa trang.
Cánh cửa phòng hóa trang vừa đóng, Tiêu Ký Phàm liền khẩn cấp ôm lấy Lâm Tử Hàn từ trên ghế trang điểm, dè dặt kéo vào trong lòng, môi đã phủ lên mặt cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nghiêng đi, xấu hổ nói: “Đừng! Phá hỏng lớp trang điểm của em, Văn Khiết sẽ tức giận”
“Không có việc gì, cùng lắm thì anh tăng lương gấp ba cho cô ấy” Bàn tay ấm áp của Tiêu ký nâng đầu nhỏ của cô. Không để cho cô có cơ hội thoát đi.
“Trên mặt em có phấn trang điểm…”
“Không có việc gì, độc không chết anh” Tiêu Ký Phàm không chút nào cố kỵ hôn lên, bất kể cô có trang điểm hay không, bốn viên đạn cũng không bắn chết anh, còn sợ phấn son bột nước ấy sao?
Lâm Tử Hàn tuy là nói như thế, nhưng khi bị anh kiên định ép buộc, kháng nghị nho nhỏ biến thành ái ngữ triền miên, môi răng hai người quấn lại. Trái tim đập loạn…
“Ai nha ba dượng… Chị con sao còn chưa đi ra nha?” Lâm Tử Y nắm áo Lâm Trúc giống như một nông dân Afghanistan, lo lắng kêu lên.
“Gọi ta là chú hai!” Lâm Trúc quay mặt sang gào thét, thấp giọng trách cứ cô.
“Chú hai, chị con không phải là lâm trận bỏ chạy chứ?” Lâm Tử Y nhắc lại, đột nhiên muốn cô đổi giọng gọi chú hai, cô làm sao có thể nhớ được chứ.
“Con phù dâu, sao lại hỏi ta?” Lâm Trúc tức giận nói, Lâm phu nhân bên cạnh cười tươi: “Đúng nha, Tử Y, không thấy cô dâu cũng là trách nhiệm của con nha”
“Vì sao nha!” Lâm Tử Y bất mãn oán giận nói: “Vừa n