Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cocktail Cho Tình Yêu

Cocktail Cho Tình Yêu

Tác giả: Trần Thu Trang

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341018

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1018 lượt.

Thằng em chân chỉ hạt bột của anh có thể thích nói chuyện phiếm hay tâm sự với Đan chứ bảo rằng nó có tình cảm trai gái với cô gái rõ cá tính như cô thì quả là khó tưởng tượng được.
Lập nở 1 nụ cười vô thức. Anh nghe rõ từng lời Thảo và Đan nói với nhau. Anh cảm thấy quý mến Thảo hơn vì sự băn khoăn vừa chân thật vừa rất... lương thiện của cô. Nếu Thạch không thể chinh phục trái tim Thảo và đem cô về làm em dâu anh, anh vẫn sẽ coi cô là 1 cô em nhỏ đáng yêu. Còn Đan... Anh tự hỏi cái gì làm cho cô có cái nhìn trầm tĩnh và sáng suốt như của 1 người từng trải cuộc đời như vậy. Anh hiểu vì sao Thạch luôn nhắc về cô như 1 người bạn tâm tình lý tưởng. Những người sống vói chuyên môn sách vở như Thạch hoặc non nớt với cuộc sống như Thảo luôn cần 1 người bạn như Đan.
Chiếc xe lẽ ra phải dừng ở quán café trong khu phố cũ cuối cùng lại đỗ xuống ở đường Thanh Niên. Quán café Highlands nhấp nháy đèn như mời gọi. Đan ngập ngừng bước xuống. Đã hơn 10 giờ đêm. Nơi này lại quá xa nhà của cô...
Như không để ý đến vẻ băn khoăn của Đan, Lập điềm nhiên đi vào, chọn 1 bàn ở vị trí thuận tiện nhìn ra hồ Tây và kéo ghế cho 2 cô. Đan khẽ cảm ơn anh rồi quay sang hỏi Thảo:
- Em ở khách sạn nào?
- Dạ...
Thảo còn ngập ngừng thì Lập đã tiếp lời:
- Thảo ở nhà tôi... À, tất nhiên là nhà mẹ tôi chứ không phải nhà riêng của tôi đâu, đừng lo.
Đan mỉm cười, lắc lắc đầu. Mái tóc buộc vội lại lòa xòa làm cô phải cởi tóc ra vuốt lại. Không để ý đến ánh mắt thoáng sững sờ của Lập, cô nhớ lại những lời cô cảnh cáo anh về chuyện của Thảo. Lúc đó cô cứ như 1 con gà mái xù lông bảo vệ ổ trứng vậy. Nhưng nói gì thì nói, cô tin rằng mình đã hành động đúng. Cả cái tát tai kia dành cho Lập cũng thích đáng vô cùng!
2 tháng không gặp, nhìn anh có vẻ bớt khắc nghiệt hơn trước. Dáng điệu thì vẫn vậy, lúc nào cũng có vẻ 1 ông chủ đang mưu toan đường đi nước bước trên thương trường dù cách ăn mặc có vẻ thoải mái tầm thường. Không giống với Thạch lúc nào cũng cố mặc quần âu, vest và thắt cà vạt để có vẻ chững chạc già dặn, Lập hay mặc quần jean với áo phông Lacoste hoặc áo sơ mi không cà vạt. Hôm nay cũng vậy, chiếc áo sơ mi rộng kẻ ca rô xanh xám bỏ ngoài quần cùng chiếc đồng hồ thể thao to cộ ở cổ tay làm anh mang dáng dấp... thanh niên càn quấy.
Đan bật cười khi nhớ lại bộ dạng của mình. Với chiếc quần jean rộng và chiếc áo thun không tay ôm vừa phải, trông cô thậm chí còn "quấy" hơn cả Lập. Xem ra trong 3 người, Thảo trông tử tế nhất, ít ra thì cái áo sơ mi màu nhạt có thêu vài bông hoa li ti cũng khiến cô có vẻ con nhà lành hơn ông anh bà chị.
3 người rời quán khi đồng hồ chỉ 10 rưỡi đêm. Nhà Lập ngay gần nên anh đưa Thảo về nghỉ trước, mai cô sẽ phải trở lên Núi Ba thật sớm. Chỉ còn lại 2 người trên xe, không nói. Đan nhìn mông lung ra ngoài. Đường phố đã thưa người và trời đang đổ mưa rào. Kính xe đã quay hết lên, tiếng mưa chỉ còn là những âm thanh mơ hồ rả rích. Lập lên tiếng phá tan sự im lặng:
- Tôi chưa biết nhà cô.
Đan như choàng tỉnh. Lập không bật đèn, chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt phản chiếu 1 thứ ánh sáng đùng đục vì nước mưa, cô nhận ra mình đang khóc 1 cách vô cớ, trong bóng tối, nước mắt bò xuống cổ buồn buồn. Đưa tay quệt lên má, cô khẽ đọc địa chỉ rồi lại tiếp tục chìm trong cõi riêng của mình. 2 tháng qua cô đã làm việc không ngưng nghỉ, chỉ còn 3 ngày nữa là mọi thứ chấm dứt. Dù kết quả ra sao thì cũng sẽ không còn cái gì cuốn cô vào cái vòng xoay bận rộn nữa. Cảm giác của cô cũng giống như 1 người chuẩn bị về hưu vậy. Đang vắt kiệt khả năng để cống hiến, rồi bỗng 1 hôm, tất cả chùng lại như 1 sợi dây ốm yếu... Cô còn hơn những người về hưu là sợi dây của cô sẽ chỉ chùng tạm thời 1 thời gian. Rồi nó sẽ đủ sức căng lên để tiếp tục... Nhưng quả thật cái công việc bấp bênh này nhiều lúc làm cô mệt mỏi ghê gớm. 3 ngày nữa, liệu rồi tên tuổi của cô có được sáng thêm để đảm bảo cho 1 sự ổn định tương đối hay không. Ôi chao, hình như cô đã bị stress rồi!
Đang suy tưởng, cô chợt giật mình vì hộp khăn giấy chìa trước mặt mình. Lập vẫn nhìn chăm chú con đường trước mắt. Bàn tay phải của anh cầm chiếc hộp hững hờ. Làm sao mà anh biết cô khóc nhỉ?
- Cầm lấy đi, để tôi còn lái xe!
Đan đỡ lấy hộp khăn giấy. Cô lau mặt rồi nhìn mặt anh qua gương chiếu hậu, khẽ nói:
- Cám ơn anh.
Lập thận trọng đánh tay lái tránh 1 vũng nước sâu trên đường. Anh nhìn trả lại cô 1 lát rồi tiếp tục lái xe. Con đường dẫn về nhà cô vẫn dài tưởng như vô tận. Anh với tay bật nhạc, The Beatles.
The long and winding road that leads to your door...
The wild and windy night that the rain washed away
Đan lẩm nhẩm hát và ngạc nhiên khi thấy Lập khe khẽ hòa theo, giọng anh ấm áp nhưng đượm vẻ xa vắng:
- Hồi đi học, tôi đã từng ôm đàn đi lang thang suốt đêm 8/12, hát không ngừng nghỉ.
- Tôi cũng vậy, cách đây chưa lâu lắm.
- Hồi đó tôi thuộc gần trăm bài của Beat, giờ thì quên mất nhiều rồi.
Nhạc chuyển qua bản Ob-la-di ob-la-da vui nhộ