
Tác giả: Ức Cẩm
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341557
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1557 lượt.
như hắc ngọc kia sẽ bừng sáng lên trong vắt, đôi môi hồng phấn mịn màng hơi hơi bĩu, có chút ngốc nghếch lại có chút đáng yêu. Lúc này hai người thật ra đang ngồi rất gần nhau, Duẫn Tử Hàm càng nhìn Tiêu Thỏ, càng cảm thấy cả người nóng bừng lên, nhịn không được muốn sáp lại gần hơn một chút… lại gần hơn một chút…
“Tiêu Thỏ.”
Bỗng có tiếng gọi cắt ngang dòng ham muốn của hắn. Duẫn Tử Hàm vừa ngẩng đầu lên đã muốn chết cóng người bởi ánh mắt rét lạnh của Lăng Siêu.
Lăng Siêu không thèm nhìn hắn lâu, chỉ một chút rồi quay sang nhìn Tiêu Thỏ, tay vươn ra, vẫy vẫy.
“Sao thế?” Tiêu Thỏ bước ra cửa lớp.
“Ba tôi hồi sáng tới, bảo tôi đưa cái này cho cậu.”
“Cái gì thế?” Tiêu Thỏ nhận lấy cái túi to trên tay hắn.
“Khăn choàng. Mẹ cậu nói sắp tới là đợt rét đầu xuân, gửi cho cậu giữ ấm, còn nhắc cậu chú ý đừng để cảm lạnh.”
Tiêu Thỏ mở cái túi ra, quả nhiên là một chiếc khăn choàng, nền trắng hoa xanh, lướt qua thật giống như con thỏ ở đầu giường nàng. (có ai nhớ ra sự tích cái con thỏ này không nào?)
Bỗng một bàn tay từ đâu ra, nhân lúc nàng không hề phòng bị, liền thò vào trong túi lấy cái khăn choàng ra.
“Cậu làm…” Tiêu Thỏ còn chưa kịp nói hết câu, cái khăn choàng đó đã được vắt lên cổ nàng.
Hắn… hắn đang làm cái gì?
Tiêu Thỏ bỗng dưng cảm thấy trong đầu trống rỗng một mảnh, ngơ ngơ ngác ngác đứng đó, mặc cho Lăng Siêu giúp nàng quàng khăn cho ấm. Hai bàn tay hắn thật trắng trẻo, thật sạch sẽ, ánh mắt hắn khi choàng khăn cho nàng lại vô cùng ôn nhu dịu dàng…
Tiêu Thỏ cho tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Siêu như thế, nhất thời thần cả người, mãi tới khi hắn choàng thật gọn cái khăn lên cổ nàng, lại duỗi tay ra xoa xoa nhè nhẹ mái tóc của nàng, mỉm cười nói. “Được rồi, mau vào lớp đi.”
Những lời này khiến nàng đang thất thần liền tỉnh lại, lập tức mặt đỏ bừng lên.
“Không được sờ đầu tôi!” Tiêu Thỏ phản đối, nhưng giọng nàng lại giống hụt hơi nhẹ bẫng.
Lăng Siêu khẽ nhếch mép. “Vài hôm nữa có trận đấu bóng rổ, cậu cũng tới xem nhé!”
“Được…”
“Tôi đi đây, đi học thì ngồi nghiêm chỉnh một chút, đừng có thần người ra như thế.”
“Ừh…”
Rồi Lăng Siêu bước đi.
Tiêu Thỏ cũng không nhớ rõ mình làm thế nào mà quay lại lớp về chỗ nữa, chờ tới khi nàng hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện cái lớp học của nàng hồi nãy còn vô cùng huyên náo ồn ào, giờ im ắng vô cùng, bao nhiêu cặp mắt của bạn cùng lớp đều dồn hết về phía nàng nhìn chằm chằm.
Một lát sau, tiếng bàn tán bắt đầu vang lên.
“Hắc hắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc a!” Tương Quyên Quyên cảm thán.
“Gì, rõ ràng là trai có tài mà gái vô sắc!” Cổ Tư Văn ngồi cạnh độp lại.
“Nhà ngươi không nói kháy người khác thì không chịu được à?” Tương Quyên Quyên trừng mắt nhìn Cổ Tư Văn. “Ngươi thì có sắc nhỉ, là sắc người chết á!”
Cổ Tư Văn cười tới khuynh quốc khuynh thành. “Cám ơn Quyên tỷ tỷ khen ngợi”
Tương Quyên Quyên: T____T
Trong lớp tiếng bàn tán ồn ảo vô cùng náo nhiệt, chỉ có một kẻ là ngoại lệ, cái kẻ đó chính là Duẫn Tử Hàm Duẫn đại thiếu gia.
Mắt thấy một màn vừa rồi Lăng Siêu choàng khăn ấm cho Tiêu Thỏ, cái cảm giác khiến cho tinh thần không yên này lại lởn vởn trong lòng gã, lúc này, không chỉ có tinh thần không yên, mà còn thêm rất nhiều toan vị (vị chua), cái loại toan vị cứ dồn dập trào lên từ đáy lòng.
Trong đầu gã không ngừng hiện lên ánh mắt Lăng Siêu ném cho gã lúc mới tới, cái ánh mắt tràn ngập vẻ khiêu khích khiến cho lòng gã từ từ cảm thấy chua chát, rồi chậm rãi mạnh dần lên, cuối cùng hóa thành hùng tâm tráng chí muốn tranh đấu.
Gã quyết định, gã giờ đây nhất định muốn phải thắng hắn một lần!
CẦU TRƯỜNG SÔI ĐỘNG
Hôm đó, Tiêu Thỏ còn đang vô cùng mải mê nghe giảng, bỗng dưng cảm thấy có ai đó bên cạnh ra sức đẩy đẩy cánh tay nàng. Nàng quay đầu lại nhìn, lại chính là Duẫn Tử Hàm.
Kỳ lạ, gã không nghe giảng, đẩy tay nàng làm gì chứ? Lại nhìn kỹ chút nữa, nàng phát hiện trong tay hắn dường như đang cầm cái gì đó, hình như định đưa cho nàng.
Tiêu Thỏ cầm lấy, chợt nhận ra.
Á! Đó lại là một tờ giấy, phía trên còn có viết chữ: “Tiêu Thỏ, chiều nay đấu bóng rổ, cậu đến xem không?”
Sự việc này về sau bị Cổ Tư Văn tóm tắt lại một cách vô cùng tinh tế. “Người có thành tích tốt thường là rất nhiều áp lực. Nhiều áp lực dễ dẫn đến đầu óc bị đảo lộn, hành động sẽ trở nên có chút quái dị. Bạn Duẫn Tử Hàm quả thật đáng thương a!”
Duẫn Tử Hàm T_____T
Trận bóng rổ được bắt đầu lúc đầu giờ chiều. Chiều thứ sáu chỉ có một tiết học, nên rất nhiều học sinh đều chạy ùa ra sân bóng xem náo nhiệt, bốn kẻ trong phòng Tiêu Thỏ đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Đến sân bóng mới thấy, hai bên khán giả hai đội đã muốn bày trận thế giằng co gay cấn. Té ra lần này trận đấu là giữa trường A với lại một trường trung học trọng điểm Z, là trận đấu hữu nghị mỗi năm được tổ chức một lần. Bởi hai trường A và Z đều là trường trọng điểm, nên vốn luôn đua tranh trên mọi phương diện, tất nhiên sẽ không