Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Tác giả: Ức Cẩm

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341559

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1559 lượt.

ghi điểm, nhưng trường Z dù sao cũng không phải chỉ có hư danh, vị “Tiên Đạo” kia tốt xấu gì cũng là dùng hơn hai lọ keo xịt tóc mới có thể tạo dáng tóc đẹp như vậy, nói gì thì nói cũng không thể có lỗi với hai lọ keo đó được. Thế nên đến hiệp đấu thứ tư, đội trường Z bắt đầu tấn công mạnh mẽ, tới khi hết hiệp, điểm số hai đội lại hòa nhau.
Bị lội ngược dòng như vậy, các thành viên trong sân của trường A không khỏi có chút mệt mỏi, có chút lộ ra vẻ mặt uể oải, mà trong số đó mệt nhất chính là Duẫn Tử Hàm.
Thứ nhất, gã chơi từ đầu trận đấu, nên sức lực vốn không còn lại bao nhiêu. Thứ hai, gã từ đầu chỉ chăm chăm biểu hiện thật tốt trước mặt Tiêu Thỏ, nên không hề phân chia sức lực dàn đều ra toàn trận, khiến cho cả hiệp hai lẫn hiệp ba liên tục mắc sai lầm.
Lúc này, huấn luyện viên của trường A đề nghị nghỉ ngơi.
Duẫn Tử Hàm giờ mới có thể dừng lại nghỉ lấy hơi, đáng tiếc gã lấy chưa được hơi nào thì Lăng Siêu đã bước về phía gã.
“Cậu nếu chơi không nổi, ra xin huấn luyện viên cho thay đi.”
Nghe cái giọng lạnh như băng của hắn, Duẫn Tử Hàm lập tức nổi giận. “Ai bảo tôi không chơi nổi? Cậu đừng coi thường người khác như thế!”
“Cậu đã giúp đối phương ghi điểm ba lần.”
Duẫn Tử Hàm đỏ bừng mặt, giận đùng đùng quát. “Lăng Siêu, cậu đừng khinh người quá đáng! Cậu đừng cho mình là hơn người khác thế chứ?” Dù gì cũng là thiếu niên, tính tình nông nổi nóng nảy, suýt nữa gã còn muốn giơ cái tay đang nắm chặt lên nữa kìa.
Nắm tay còn chưa kịp giơ, Lăng Siêu đã nhanh chóng lùi lại. “Hy vọng lát nữa cậu sẽ không làm gánh nặng cho toàn đội.”
Hắn nói xong, lập tức đi.
Sau lưng chỉ còn Duẫn Tử Hàm, nắm tay đang giơ lên một nửa, đứng như hóa đá.
Tiếng còi tiếp tục trận đấu vang lên, tới vài phút cuối, điểm số hai đội vẫn đang ngang nhau, mãi tới thời điểm mấu chốt cuối cùng, Lăng Siêu bỗng cướp được đường chuyền bóng của đối phương.
Khoảnh khắc đó, tất cả khán giả trên cao, kể cả Tiêu Thỏ trong đó, ai cũng nín thở.
Chỉ thấy hắn thoắt một cái xoay người, bỏ lại hàng loạt hậu vệ của đối phương, nâng tay lên định ném bóng vào rổ.
Đúng lúc đó, một bóng ma lừ lừ xuất hiện vây hắn lại, “Tiên Đạo” kia lợi dụng ưu thế về chiều cao của mình liền chặn trước mặt hắn.
Lúc này nếu hắn cứng đầu mà ném bóng, cũng không phải là không thể ghi bàn, nhưng Lăng Siêu không thèm ném bừa, liền đảo tay một phát, đem bóng trong tay búng lên không trung chuyền tới cho Duẫn Tử Hàm.
Duẫn Tử Hàm tuy vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao đây cũng là khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, gã không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy lên ném bóng.
Vào rồi!
“Thắng rồi!” Toàn khán đài đồng loạt hét lên, khán giả ai nấy đều sục sôi mừng rỡ.
Duẫn Tử Hàm ngây ngẩn cả người đứng yên tại chỗ, cú bóng cuối cùng kia, ấy vậy lại là do gã ném vào, là hắn đó nha! Sau đó, toàn bộ đồng đội cũng sôi nổi ùa về phía hắn.
Trong khi cả sân đấu hoan hỉ ầm ĩ, Lăng Siêu lại quay người bỏ đi.
Mắt thấy Lăng Siêu rời khỏi sân đấu, Tiêu Thỏ không chạy theo mọi người chạy xuống dưới ăn mừng, mà là đi theo hắn ra ngoài.
Ra tới con đường rời khỏi sân đấu, nàng liền gọi hắn lại.
“Cậu vẫn khỏe đấy chứ?” Tiêu Thỏ có chút lo lắng nhìn Lăng Siêu, không biết vì sao lúc hắn quay người bỏ đi, trong lòng nàng bỗng có một cảm giác trống rỗng không nói nên lời.
“Không có việc gì.” Lăng Siêu bình thản đáp.
“Vừa rồi… tại sao cậu không tự mình ném bóng?” Tiêu Thỏ không hiểu, cú bóng đó nếu xét kỹ thuật chơi của Lăng Siêu, mười phần cũng phải được tám chín phần là ném trúng.
“Được bảy mươi phần trăm.” Lăng Siêu bỗng nói.
“Là sao?” Tiêu Thỏ có chút ngốc.
“Cú ném bóng đó nếu là tôi ném, đại khái là có bảy mươi phần trăm là trúng rổ.”
“Rồi sao?” Tiêu Thỏ nhìn hắn khó hiểu. “Không lẽ cậu chuyền cho Tử Hàm thì có thể ném trúng tới trăm phần trăm sao?”
“Cũng không quá được bảy mươi phần trăm.”
“Vậy tại sao cậu còn đem bóng chuyền cho cậu ta?”
“Nếu xác suất ném trúng là như nhau, tôi việc gì phải gánh vác cái nguy cơ có ba mươi phần trăm ném ra ngoài cơ chứ?” Đúng vậy, nếu là có nguy cơ ném trượt như nhau, không bằng đẩy cái nguy cơ đó cho Duẫn Tử Hàm gánh. (Haizzz, bé Siêu thật là gian mà… cơ mà ta thích, hắc hắc)
Tiêu Thỏ giật mình hiểu ra, đồng thời nàng cũng thầm mắng bản thân trong lòng: Nhà ngươi lo lắng cho hắn làm quái gì? Nếu là có hại, hắn đời nào chịu để cho mình chịu hại cơ chứ.
Ai bảo hắn là Lăng Siêu cơ?






TÔI VÀ CẬU SỐNG CHUNG?
Đấu bóng rổ tuy là thắng trận, nhưng lại khiến cho anh bạn Duẫn Tử Hàm của chúng ta có một nỗi ám ảnh rất lớn. Gã không ngờ cú đánh bóng mấu chốt kia lại là do Lăng Siêu chuyền cho mình. Gã không phải là ngốc, đương nhiên nhìn ra được kỳ thật lúc ấy Lăng Siêu hoàn toàn có thể tự mình ném bóng ghi điểm, chính là tại sao hắn không ném mà lại chuyền cho bản thân cơ chứ? Đây là một loại ra ơn sao?
Trên chiến trường, chết trong tay kẻ địch còn thống khoái hơn so với nhận ơn huệ do kẻ địch ban cho rất nhiều,