XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Tác giả: Ức Cẩm

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341558

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1558 lượt.

buông tha cho cái cơ hội thi đấu bóng rổ này, nên trường Z thậm chí mang hết cả đội cổ vũ, sân sau của đội bóng tới đây, rất ngờ là sẽ có vũ lực xảy ra.
Tương Quyên Quyên là một cao thủ về chuyện tranh giành chỗ đứng, lại thêm trong đám còn có cao thủ võ lâm nổi tiếng toàn trường là Âu Dương Mai, nên bốn nàng nhanh chóng chiếm được một loạt vị trí không tồi trên khán đài.
Tương Quyên Quyên có vẻ đặc biệt hưng phấn, miệng hót như khiếu, không ngừng bô bô giới thiệu, nào là gã tiền đạo của trường Z vô cùng lợi hại nha, nào là gã được đặt cho ngoại hiệu là “Tiên Đạo”[36'> nha… bla bla bla…
Kết quả là đến khi vị nhân huynh đó ra sân, Tiêu Thỏ vừa nhìn thấy tí nữa thì phát ói.
Cả đầu chắc phải dùng tới mấy lọ keo để tạo dáng tóc, quả nhiên có chút giống như nhân vật hoạt hình a!
Một lúc sau, nhóm chủ lực của đội bóng rổ của trường A cũng ra sân, Tiêu Thỏ còn chưa nhìn rõ ai với ai, Tương Quyên Quyên đã kéo tay nàng chỉ. “Tiểu Thỏ, ông xã nhà cậu ra kìa!”
Ông xã?
Tiêu Thỏ thiếu chút nữa thì thổ huyết trên khán đài.
Quyên nhi, nói chuyện với cậu cứ phải thót tim như vậy sao? T____T
Đội bóng rổ trường A giờ đang mặc một bộ áo thi đấu mới trắng toát, Tiêu Thỏ cũng nhận ra bộ áo này, hôm nọ nàng còn giặt giúp Lăng Siêu chứ đâu. Cứ nhớ việc giặt đồ thi đấu, nàng lại không nén nổi buồn bực, không biết mình còn phải giặt áo thi đấu cho Lăng Siêu tới bao giờ a…
Ngay lúc nàng đang cảm thấy vô cùng ảo não, ánh mắt Lăng Siêu chợt quét về phía nàng, lại còn gật gật đầu mấy cái.
Không hiểu làm sao, Tiêu Thỏ bỗng thấy chân tay luống cuống không biết nên làm gì, đáp lại hắn cũng không ổn, mà không đáp lại hắn càng không ổn, do dự mãi, cuối cùng nàng cũng giơ tay vẫy vẫy với hắn dưới ánh mắt vô cùng mờ ám của Tương Quyên Quyên.
Đối với cái vẫy tay này, Lăng Siêu thì chả phản ứng gì cả, nhưng cái kẻ đứng trước Lăng Siêu là Duẫn Tử Hàm lại hiểu lầm rằng Tiêu Thỏ vẫy gã, thế là máu toàn thân đều sôi lên sùng sục, tay vội giơ lên vẫy lấy vẫy để với Tiêu Thỏ.
Lăng Siêu đứng sau hắn, vẻ mặt không đổi, khẽ hừ một cái rồi bỏ ra chỗ khác.
Thấy hắn quay đi, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng có chút khó chịu, là cậu gật đầu với tôi trước cơ mà, tại sao tôi vẫy tay với cậu cậu lại không phản ứng? Thế là nàng quay mặt đi chỗ khác một cách buồn bực.
Còn về phần gã Duẫn Tử Hàm, là kẻ vừa vẫy tay một cách vô duyên giữa hai người, bởi sự chú ý của Tiêu Thỏ không có rộng rãi tới vậy, nên nàng bỏ qua không hề nhìn thấy.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, nhưng Lăng Siêu lại chưa ra sân thi đấu.
Điều này khiến cho Duẫn Tử Hàm, vốn ra sân ngay từ đầu vô cùng cao hứng, vừa vào trận đã chơi vô cùng xuất sắc một cách bất thường, không những chặn vài đường bóng hiểm của đối phương, mà còn ném bóng vào rổ ghi điểm đầu tiên cho đội.
Cổ động viên của trường A sôi sục lên mừng rỡ.
Hà Điềm nói. “Không ngờ Duẫn Tử Hàm đánh bóng rổ cũng giỏi ghê ha, còn đẹp trai nữa.”
“Đúng thế, nhìn cậu ấy không hề giống một gã học sinh giỏi suốt ngày chúi đầu vào sách vở.” Tương Quyên Quyên say mê nhìn.
“Tớ thấy trông hắn ta thích hợp để tập võ ra phết!” Âu Dương Mai có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Hà Điềm: “……”
Tương Quyên Quyên: “……”
Đoạn đối thoại này, Tiêu Thỏ hoàn toàn không tham gia, bởi ánh mắt của nàng trước giờ vẫn dính chặt lên người đang ngồi ở khu dự bị, Lăng Siêu.
Kỳ lạ, không phải hôm nọ hắn còn kêu nàng phải đi xem trận đấu này sao? Tại sao không vào sân? Không phải hắn bị thương chứ… Bao nhiêu câu hỏi cứ xoay như chong chóng trong đầu nàng, vì thế Duẫn đại thiếu gia đáng thương dù đã vô cùng cố gắng chơi bóng một cách cứng cỏi trong hai hiệp đầu, nàng cũng hoàn toàn không chú ý thấy.
Mãi tới hiệp đấu thứ ba, lúc này sức của Duẫn Tử Hàm cũng sắp cạn kiệt tới nơi, huấn luyện viên bỗng ra lệnh đổi người.
Lăng Siêu rốt cuộc cũng vào sân.
Với tiếng hoan hô rầm rĩ của toàn bộ cổ động viên, rõ ràng có thể thấy hắn được hoan nghênh tới mức nào. Quả nhiên vừa mới vào sân, Lăng Siêu lắc mình một cách vô cùng đẹp mắt, tránh được gã “Tiên Đạo” của đối phương, thoải mái ném bóng ghi điểm.
Những động tác liên tiếp nhau, lọt vào mắt Tiêu Thỏ, không hiểu tại sao khiến cho lòng nàng có một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Một lúc sau, Lăng Siêu nghiễm nhiên thành tiêu điểm của toàn sân bóng, liên tục ghi điểm, tiếng hoan hô của khán giả cũng không ngớt vang lên.
Tới lúc này, anh bạn Duẫn Tử Hàm trước đó vốn vô cùng đắc ý tự ngạo bắt đầu buồn bực. Gã liều mạng sống chết dồn hết sức đánh bóng chạy nhảy cả nửa trận đấu, sức lực đã sớm dùng hết, ấy vậy mà khán giả lại vô cùng nhiệt tình với nửa trận về sau này, bảo gã làm sao chịu cho nổi a? Kỳ thật, Duẫn đại thiếu gia nếu biết được không những khán giả không nhiệt tình với hắn, mà ngay cả Tiêu Thỏ từ đầu trận vẫn chưa hề chú ý tới biểu hiện xuất sắc của hắn, gã dám thương tâm mà đập đầu vào cột bóng rổ tự tử mất. (Khổ thân bé Hàm, bé cũng xuất sắc cơ mà là nhân vật phụ làm nền thôi nên đành chịu thiệt vậy!)
Tuy đội của trường A được Lăng Siêu dẫn đầu liên tục