XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Công Chúa Cầu Thân

Công Chúa Cầu Thân

Tác giả: Tiên Chanh

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1342400

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2400 lượt.

sao bà ta lại làm vậy?
Tôi thấy chuyện này đúng là hoang đường hơn cả phim truyền hình. Trên đời này lại có người mẹ như thế sao? Cho dù bà ta không yêu chồng đi chăng nữa, nhưng chẳng lẽ đến con đẻ mình cũng không yêu sao?
-Vì bà ta hận hoàng đế, hận hoàng đế đã giết chết người yêu của mình, nên bà ta muốn báo thù, dùng đứa con mà HC sủng ái nhất để báo thù. Cuộc đấu ở PĐ kết thúc xong, không cần biết ai thắng, hoàng đế vẫn là người thua cuộc. Nếu Thừa Đức thắng, bà ta nhất định nói cho hắn biết, người mà hắn giết chính là phụ hoàng thân sinh ra mình, nếu hoàng đế thắng, bà ta sẽ càng cười lớn mà bảo vs ông ta rằng, tay ông ta không chỉ nhuốm máu của huynh trưởng, h đây còn nhuốm máu của con trai mình nữa – gậy non cười nói.
- Điên r, không ngờ trên đời này lại có người điên như thế - tôi lẩm bẩm
- Thừa Đức rất anh minh, nhưng hắn bất luận thế nào cũng không ngờ được người luôn bày mưu tính toán mình lại chính là mẫu thân – gậy non nói – lẽ ra hắn dộng thủ từ sớm, nhưng vì ngươi mà hắn do dự. Chính vì thế mà Hạ Lan quý phi mới đưa ngươi lên giường của hoàng đế, chẳng qua muốn kích Thừa Đức sớm ra tay thôi.
Tôi chỉ thấy bản thân không thở được, tay bất giác nắm lấy cổ áo, muốn để mình hít thở dễ dàng hơn. Hóa ra, Thừa Đức cũng chỉ là con cờ, không chỉ thế còn là con cờ bị chính mẹ ruột của mình khống chế!
-Ngươi cố ý trốn dưới gầm giường đợi ta?
Gậy non lắc đầu cười:
-Chỉ là sự trùng hợp. hôm đấy ta đến thư phòng của Hc để tìm 1 nửa tấm bản đồ kho báu, sau đó mới biết chuyện này từ chỗ Hạ Lan quý phi.
-Ngươi lưu lại đây cũng vì muốn tránh chính biến ở PĐ – Nam Cung Việt bỗng hỏi 1 cách lạnh lùng
-Chỗ thư kia cũng không phải do người Cao Ly truyền đến cho ngươi mà của Hạ Lan quý phi?
_Ừ, không sai. Bà ấy bảo ta lưu lại đây quan sát biến động, có lẽ bà ấy muốn lưu lại giọt máu cuối cùng mà cha ta để lại – gậy non cười – kể ra thì bà ấy đối vs ta cũng không tồi, còn tốt hơn vs con đẻ của bà ta nhiều.
Tôi chỉ thấy toàn thân lạnh toát, hai hàm răng không kìm được đánh vào nhau lạp cập, quay người lấy hết sức chạy ra ngoài sân. Vừa chạy đến cổng thì gặp Mạnh An Dương đang dắt con ngựa đi từ dưới núi lên. Cậu ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ khi thấy tôi, hét tướng lên:
-Sở Dương, sao tỷ cũng ở đây? – Nói xong liền kéo ngựa lên phía trước vài bước, nhìn tôi vs vẻ mặt vui mừng.
-Sao tỷ cũng ở đây? Về vs đại ca sao? – Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, r đấm 1 cái vào vai tôi.
-được đấy nhìn xinh hơn xưa nhiều rồi
Đầu óc tôi đã rối tung lên từ lâu, chẳng còn lòng dạ nào mà ôn lại chuyện cũ, nhìn cậu chàng 1 cái r để ánh mắt vào con ngựa, cướp sợi dây cương trên tay cậu r nhảy phắt lên lưng ngựa.
Mạnh AN Dương (MAD) ngẩn người ra, vội kéo đầu ngựa lại, hét:
-Làm j đấy? tỷ muốn làm j? Con ngựa của em đang mệt đấy. Em còn không muốn cưỡi nó lên núi. Tỷ thôi đi, mau xuống ngựa
-Buông ra, ta trưng dụng ngựa của ngươi
Tôi tức giận nói, giơ roi ngựa lên giả vờ quất xuống, không ngờ cơn keo kiệt của MAD bốc lên, sống chết thế nào cũng kéo chặt lấy đầu ngựa không chịu buông ra, miệng thì gào lên:
-Sở Dương, tỷ đúng không phải là bạn bè mà, gặp cái là cướp ngựa của người khác. Tỷ là thổ phỉ hả?
MAD thấy Nam Cung Việt bc đến từ phía sau cứ như gặp được cứu tinh, vội gào lên vs Nam Cung Việt:
-Đại ca, huynh không quản tỷ ấy, để tỷ ấy giống như thổ phỉ thế? Đệ vất vả đến thăm mấy ng, đến cửa chưa cho đệ vào đã đòi cướp ngựa của đệ đi r!
NAM CUNG VIệT đứng trước ngựa, ngẩng đầu nhìn tôi. Mắt tôi đã đỏ hoe từ lâu, nghẹn ngào nói:
-Tôi phải đi tìm anh ấy.
- Nàng cứ thế mà đi? Chỉ sợ đến PĐ cũng không vào nổi chứ đừng nói gặp được hắn – Nam Cung Việt nói. tôi dùng tay lau nước mắt trên mặt, vội lăn từ trên ngựa xuống, chạy ra sân sau, mở toang cửa phòng Bàn Tiên lão ông ra, cũng không cần biết ông đang làm gì, cứ thế kéo ông ra ngoài.
- Khụ Khụ, tiểu nha đầu, ngươi đang làm gì đấy? - bàn tiên lão đầu hỏi vs vẻ mặt không hiểu cái gì.
- ông cùng cháu đến Phồn đô!
Tôi đáp mà đùa cũng không ngoái lại, có ông ấy bên cạnh, đừng nói là Phồn Đô, đến hoàng cung tôi cũng có thể ra vào tự do!
- Phồn Đô?- cánh tay Bàn Tiên lão đầu đột nhiên như biến thành con chạch, trong phút chốc trượt khỏi tay tôi. -Đang yên đang lành đi PĐô làm gì? - Ông hỏi, vẻ mặt rõ ràng nói là không đi.
Đi làm gì? Tôi sững ng. Giờ tôi đến PĐô thì có thể làm gì đây? Chỉ dựa vào tôi cũng có thể cứu được Thừa Đức sao? Nam Cung Việt từ đằng sau bước đến theo, trầm ngâm trong giây lát rồi trầm giọng nói:
- Sở DƯƠNG, hi vọng nàng kí trí 1 chút, giờ nàng đến đó cũng vô dụng thôi.
-....Vô dụng ư?
Tôi lẩm bẩm. Thực ra tôi biết mình đến PĐô ngoài việc gây thêm phiền phức cho Thừa Đức ra thì không làm được gì khác, nhưng tôi vẫn muốn đi. Tôi không thể trơ mắt ngồi nhìn tấn thảm kịch đấy xảy ra vs TĐ, bất luận là a giết cha mình hay bị cha mình giết, tất cả đều quá tàn nhẫn.
NAM CUNG VIệT dường như nhìn thấu ý nghĩ của tôi:
- Nàng bây giờ đi cũng quá muộn rồi. Thư được gửi từ P