XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Công Chúa Cầu Thân

Công Chúa Cầu Thân

Tác giả: Tiên Chanh

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1342404

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2404 lượt.

Đô cách đây nửa tháng. Hiện giờ ở PĐô thắng bại đã định từ lâu rồi.
Nửa tháng, nửa tháng, tôi ngay lập tức ngồi sụp xuống đất, nửa tháng đủ cho mọi chuyện đều được định đoạt xong.
- Nếu Thừa Đức thua, cứ cho là Hoàng đế muốn giữ lại mạng sống của hắn thì e rằng THiền cũng không giữ lại. Nàng đi cũng vô dụng.
Giọng của Nam Cung Việt vừa bình tĩnh lại tàn khốc, giống như từng cái đinh thép đâm xuyên qua đầu tôi. Tôi vội lắc đầu mà gào lên:
- không thể nào, Thừa Đức không thể thua được!
NAM CUNG VIệT cười nói:
- Vậy thì nàng càng không phải đi. Nàng nghĩ Thừa Đức chiếm được Hoàng vị xong sẽ buông tay vs nàng sao? đến lúc đấy không cần nàng đi tìm, hắn tự nhiên sẽ tìm đến nàng.
Đầu tôi sau khi nghe hết sự thật xong, dường như đình chỉ chuyển động, hiện giờ cũng chỉ biết ngẩn người ra nhìn Nam Cung Việt. Theo như a nói, tôi căn bản không cần phải đi PĐô? Bất luận Thừa Đức là thắng hay thua?
Bàn tiên lão đầu giờ mới hiểu ra, chau mày nhìn tôi 1 cái:
-Tiểu nha đầu, não ngươi có phải bị hỏng rồi không?
Tôi cũng không biết não của mình có phải bị hỏng không nữa, ngẩn người ra 1 lúc, sau đó không nói 1 lời, chậm chạp bò từ dưới đất dậy, phủi tuyết dưới mông rồi quay đầu bước ra ngoài. A sống hay chết thì liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi lại phải hoảng hốt như thế? Chẳng phải tôi đã định sẽ quên Thừa Đức sao? Chẳng phải tôi đã quyết định sẽ quên a 1 cách triệt để từ giây phút biết a có con vs cô gái khác sao?
Tôi bắt đầu tiếp tục csống trên núi của mình, và cố không nghĩ về TĐ. không nghĩ về a, có lẽ là 1 sự tự tin mù quáng của tôi đối vs a, luôn nghĩ a không thể thua trong cuộc chiến giành ngôi vị này, dù sao thì đại bộ phận binh quyền của Ngõa Lặc đều ở trong tay a. A hứa sẽ kết hôn vs tiểu thư họ Triệu không phải để nắm giữ binh quyến sao? đến giờ tiểu thư họ Triệu kia cũng đã có thai rồi, Triệu gia đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý theo TĐ, cho nên tôi còn gì để lo lắng đây?
- Sở Dương tỷ? - NCNhược gọi.
- Hử? sao? - tôi định thần lại, ánh mắt hoảng hốt.
NCNhược nhìn tôi rồi lại nhìn xuống quả táo trong tay tôi. Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của cô bé, giờ mới phát hiện quả táo to là thế mà bị tôi gọt chỉ còn cái lõi. Tôi ngượng ngùng cười:
- Xlỗi, tỉ không để ý. tỉ đang nghĩ xem tối nay chúng ta sẽ ăn gì....
- Sở DƯƠNG tỉ, mấy ngày hôm nay đầu óc tỉ toàn ở đâu đâu. có chuyện gì vậy?
Tôi cười, lắc lắc đầu.
- Sở Dương, Tiểu Nhược, - MAD chạy từ ngoài cửa vào, vừa chạy vừa thở phì phò mà hét,- nhanh lên, nhanh lên, bên ngoài có chuyện rồi. Dưới chân núi đột nhiên có rất nhiều quan binh NLặc, xem ra là nhằm vào chúng ta mà đến. Mau thu dọn đồ đạc cần thiết để tí nữa chạy trốn thì khỏi thiếu cái này mất cái kia.
NCNhược nhíu mày, nhìn MAD 1 cách hoài nghi, có vẻ không tin lời cậu ta lắm.
- Đừng đần mặt ra thế, mau lên, để tí nữa thì không kịp mất. - MAD vội giục.
- Nam Cung Việt đâu? a ấy bảo cậu chạy về báo tin à?- tôi hỏi.
- Đang đứng ở cửa chính. Đại ca có khi nào nhớ ra phải bảo đệ quay về báo tin đâu, mà có phải ai cũng linh hoạt như đệ cơ chứ? Đệ vừa phát hiện ra chân núi có điều bất thường liền vội chạy về báo trước cho mọi ng. 2 người nhanh đi thu dọn, đệ còn đi báo cho Lâm Y y nữa. - nói xong cậu chàng lại chạy đi mất.
Tôi suy xét qua rồi cũng chạy ra ngoài, có rất nhiều người NLăc dưới chân núi, là người của Hoàng đế hay của TĐ? Nếu là người của hoàng đế thì có nghĩa a thua rồi, Hạ Lan quý phi đã nói vs hoàng đế mọi chuyện, giờ ông ta đến bắt gậy non đi sao? Còn nếu là Thừa Đức thì a đến đây làm gì? Tìm gậy non hay tìm tôi?
NAM CUNG VIệT ôm kiếm đứng trước cửa chính của đại viện, phía trước cách có mấy trượng là vài binh sĩ NLặc, không ngờ người cầm đầu mặc quân phục, đứng thẳng cạnh ngựa ấy lại là Phụng Thiện.
không biết vì sao, tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, là PThiện, tức là người của Thừa Đức đến? Anh...thắng rồi.
PThiện thấy tôi đi ra, chắp tay về phái tôi thi lễ rồi nói:
- Sở cô nương. chủ nhân phái PThiện đến đón cô nương quay về.
- Đón ta về? chủ nhân của ngươi đoạt được hoàng vị rồi? - tôi hỏi.
Gương mặt đen đúa của PThiện không hề tỏ ra vui mừng khi nghe tôi hỏi mà chỉ khẽ gật đầu. Tôi nhếch mép, bao nhiêu nỗi nhớ Thừa Đức trong tim đột nhiên biến mất. Đúng như Nam Cung Việt nói, vs tính khí đó thì a sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi sau khi thắng cơ chứ? Giờ a ta đã là vua của 1 nước, đương nhiên không cho phép người khác lấy đi thứ mình muốn.
- Nếu ta không chịu thì sao?
PThiện sững người ra 1 chút, nhưng ngay lập tức trả lời lại = giọng lạnh lùng:
- Cô nương bắt buộc phải quay về!
- Chủ nhân của ngươi nói thế?- tôi nhếch miệng.
PThiện lắc đầu nói:
- chủ nhân chỉ sai Pt đi đón cô nương. Nếu cô nương cố tình làm khó thì đừng trách PT...
- thì sao? - tôi hỏi.
Các đường nét trên khuôn mặt PT càng hằn sâu xuống, mắt nổi cả vằn máu:
- chủ nhân chỉ hạ lệnh đưa cô nương về chứ không dặn PT là đưa người sống hay đưa xác chết.
Tim tôi như bị bóp chặt , trong phút chốc đau đén mức không thở đượ