
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015
Lượt xem: 134625
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/625 lượt.
n, cao ngạo nhìn. “Cho dù thực sự có đứa nhỏ, nó cũng sẽ chỉ là của một mình ta.”
Lời của nàng làm cho Thương Nguyệt Ngạo Vân nheo lại hai mắt, ánh nguy hiểm chợt lóe rồi biến mất đi, “Lộng Nhi, nếu không có cố gắng của ta, một mình ngươi là sinh không ra đứa nhỏ.”
“Là vậy a! Ta hẳn là phải cảm tạ cố gắng của ngươi!” Nàng dương môi, một ý niệm manh nha xẹt qua trong óc.
Đúng vậy, nàng không muốn lập gia đình, nhưng không hề bài xích chuyện có đứa nhỏ.
Hơn nữa, nếu là cùng hắn sinh tiểu hài tử….
Nhìn đối phương, Hoa Lộng Nhi tâm động
Nếu như có đứa nhỏ của hắn thì sẽ tốt lắm.
“Có ý gì?” Nhẹ nhíu mày kiếm, Thương Nguyệt Ngạo Vân dò xét nhìn kỹ nàng, thấy biểu tình trên mặt nàng có điểm kỳ quái.
“Ta không nghĩ gả cho ngươi, nhưng là nếu có đứa trẻ cũng không sao hết. Bất quá, tiểu hài tử ấy là của mình ta, không liên quan tới ngươi.
Nàng kiêu ngạo nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn biến đổi, tâm tình không khỏi vui sướng.
Hừ! Mọi lần đều là hắn chiếm thế thượng phong, rốt cuộc giờ đây hai phía cũng đã đổi chỗ đi!
“Về phần làm cho Hoa Vũ quốc hổ thẹn? Chắc chắn không thể! Nếu thực sự mang thai, ta chỉ cần biến mất một thời gian, sau khi sinh nở xong lại xuất hiện, đối với mọi người chỉ cần tuyên bố cha đứa nhỏ đã chết, vậy còn không được sao?”
“Hoa Lộng Nhi! Ngươi mơ tưởng!” Thương Nguyệt Ngạo Vân giận tái mặt, vốn tưởng rằng có thể lấy lý do này khuất phục nàng, thực không nghĩ tới nàng còn dám trả lời như vậy, hoàn toàn vượt ngoài định liệu của hắn.
“Ta muốn làm cái gì, ngươi quản được sao?” Hừ lạnh một tiếng, Hoa Lộng Nhi hếch lên vẻ mặt bất tuân, khiêu chiến. “Nói cho ngươi biết, ta vĩnh viễn cũng sẽ không làm vương phi của ngươi!”.
Nói xong, nàng lập tức xoay người rời khỏi.
“Cho dù ngươi thích ta?”
Phía sau lưng, âm thanh nhẹ nhàng truyền đến một câu hỏi.
Hoa Lộng Nhi giật mình sửng sốt, bước chân khựng lại, nhanh chóng phản bác, “Ngươi quá tự tin đi! Ta không thích ngươi! Nếu ngươi thật muốn tìm phi tử, vậy cưới tỷ tỷ của ta nha! Hai ngày nay không phải các ngươi thường thường gặp nhau sao? Cảm tình hẳn là đã được bồi dưỡng rất tốt!”
Thanh âm của nàng không tự giác mang theo vị giấm chua, khiến Thương Nguyệt Ngạo Vân nghe ra rõ ràng.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ quật cường dần rời đi, bạc môi mỏng hơi hơi gợn lên mang tia thú vị.
Tiểu nữ tử khẩu thị tâm phi này, thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
* Khẩu thị tâm phi: khẩu: miệng, lời nói; thị: phải; tâm: lòng dạ; phi: trái —> cả câu là miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.
“Lộng nhi đáng yêu, ngươi cho là có thể chạy thoát khỏi ta sao?” Hắn thì thầm, trong ánh mắt phiếm tình ý nồng đậm.
Hắn nhất định có được nàng!
Nếu thật sự có đứa nhỏ của hắn….
Vuốt nhẹ cái bụng bằng phẳng, Hoa Lộng Nhi nghĩ đến khả năng này liền không khỏi khẽ cười.
Trong nụ cười tươi ấy, còn có chờ mong.
Mấy ngày nay, nàng đều đang suy nghĩ chuyện này.
Nếu như nàng có đứa nhỏ của hắn, kia đến khi lớn lên rồi, khẳng định chắc chắn rất giống hắn.
Nàng rốt cục là làm sao vậy? Sau khi quen biết hắn, cả người nàng dường như có điều không thích hợp, trở nên một chút cũng không còn giống chính mình, liền ngay cả tâm tình cũng phản lại lý trí.
Nàng không thích như vậy.
Không thích chính mình giờ nào khắc nào cũng đều muốn hắn, liền giống như lòng của nàng đã toàn tâm toàn ý lưu ở nơi hắn trên người……….
Chẳng lẽ còn không đúng?
Một câu hỏi bất ngờ hiện lên trong lòng nàng.
“Không… không phải!” Hoa Lộng Nhi lớn tiếng phản bác, thanh âm lại mang đặc mùi chột dạ.
Đáng giận!
Ngay cả lòng nàng cũng thành đối nghịch với chính bản thân!
Hoa Lộng Nhi tức giận bốc hỏa, không ngừng hít sâu, tự mệnh lệnh chính mình không nghĩ không nghĩ gì hết.
Nhưng là chết tiệt, càng nói không nghĩ, nàng lại nghĩ càng nhiều.
Cả đầu nàng, lòng nàng chứa đầy mâu thuẫn, ngập tràn tất cả đều là hắn!
“Đáng giận!” Nàng dùng sức đá cánh hoa rụng rơi, nghĩ phải hét thật to để xả giận, bất chợt không ngờ bên tai nghe được một tiếng cười quen thuộc âm vang.
Hoa Lộng Nhi quay đầu, hướng ánh mắt đến nơi phát ra tiếng.
Là Hoa Diệu Nhi, nàng ấy cười đến thực sáng chói mắt, dung nhan xinh đẹp mang theo chút e lệ, mà đứng ở bên cạnh nàng là…….
Thương Nguyệt Ngạo Vân!
Hoa Lộng Nhi ngẩn ra, lăng lăng nhìn hai người bọn họ.
Tuấn nam mĩ nữ, đứng chung một chỗ rất xứng đôi.
Hơn nữa, hai người bên nói bên cười, xem ra cảm tình vô cùng tốt đẹp.
Tốt lắm, tốt lắm, xem ra khả năng Hoa Diệu Nhi trở thành vương phi ngày càng tăng.
Đây đúng là hi vọng của nàng, tốt, thực rất tốt…
Nhưng là…..
Chết tiệt! Nàng vì sao tuyệt không cảm thấy tốt chút nào?!
Tâm, rất buồn vô cùng buồn, hơn nữa nhìn đến tươi cười trên mặt Thương Nguyệt Ngạo Vân, nàng càng cảm thấy chói mắt.
Hãy mau thức thời một chút, nàng hẳn là nên nhanh chóng rời đi, đừng đánh nhiễu bọn họ đang bồi dưỡng cảm tình.
Đúng, chính là như vậy.
Lý trí nói thế, nhưng là hai